Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Việt năm thứ 2, tháng mười hai ngày mồng chín.

Sắc trời rạng sáng, Đế thành một tòa phủ viện.

Một cái thân ảnh từ đại môn đi vào bên trong nhà lớn, là một cái trung niên tướng lĩnh, cả người còn tỏa ra mùi rượu.

“ Phụ thân!” trung niên tướng lĩnh thấy được một cái lão nhân đang ngồi tại bàn đá vuốt râu xem cờ, đi đến gần chắp tay thi lễ : “ người không ngủ được ư?”

Mông Ngao quay đầu nhìn nhi tử nhẹ gật đầu : “ Điềm nhi, Nghị nhi đâu?”

“ Hai đứa nó cùng các tướng lĩnh đọ chén đã say bí tỉ rồi” Mông Võ hồi đáp.

Mông Ngao vuốt râu nhẹ gật đầu không nói gì thêm, quan sát bàn cờ.

Mông Võ ngồi lại đối diện không nói chỉ xem cờ thế.

“ Con không nghỉ ngơi ư?” Mông Ngao hỏi

Mông Võ đáp : “ không ngủ được càng không muốn ngủ, đến tận bây giờ hài nhi vẫn còn chưa quên được cái không khí đó, chỉ e cả đời này cũng không quên được”

Từ khi theo nghiệp cha tòng quân đánh trận, ngày hôm nay có lẽ là ngày huy hoàng nhất trong đời Mông Võ. Hắn đã trung niên nhưng máu huyết dường như sục sôi như trẻ lại, giữa biển người hàng vạn dân chúng tung hô, hắn chưa bao giờ cảm nhận được tột đỉnh vinh dự đó.

Hắn dám nói, dù có ở Tề quốc lập được công lao ghê gớm phong Hầu bái Tướng đi nữa cũng tuyệt không so bằng ngày hôm nay diễu quân trong lòng Đế thành.

Đây là một cái tuyệt đối vinh dự của quân nhân.

Mông Võ không muốn ngủ đi, hắn muốn cái cảm giác kia tồn đọng mà không muốn quên mất đi được. Có lẽ sau này hắn tại Đại Việt còn có thể đi trong vạn người tung hô được bệ hạ trọng thưởng, được thế nhân kính ngưỡng song tuyệt đối không thể bằng lần đầu tiên này được.

“ Ha ha” Mông Ngao cười lên, ánh mắt dời khỏi bàn cờ nhìn về Đế Cung : “ bệ hạ là một cái thiên cổ quân vương, ngàn năm trước không có ngàn năm sau càng không. Ân uy tịnh thụy, tình nghĩa vẹn toàn, một cái để cho bất cứ ai sẵn sàng bán mạng”

“ Là!” Mông Võ hồi đáp, đối với mình đang bán mạng cho người hắn không có gì để nói, cất lời : “ bệ hạ không giống bất cứ Đế Vương nào, hào quang của người làm lu mờ đi hết thảy hào kiệt cùng quân vương, có thể phụng sự cho bệ hạ là điều vinh hạnh của Mông gia ta”

Mông Ngao gật đầu : “ mảnh đất trung nguyên này sớm muộn gì cũng được người thống nhất, mà Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh của Mông gia ta phải là chi kỵ binh tinh nhuệ nhất, thay người càn quét hết thảy”

Mông Võ nghe mà hưng phấn, nói : “ xin phụ thân yên tâm, hiện giờ Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh đã mở rộng lên 30 vạn. Chờ Quân Khí Giới đem binh khí hun đúc chế tạo thành yên ngựa bàn đạp, Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh sẽ cho Bách Việt mọi người thấy được đâu mới là chi binh tinh nhuệ nhất”

Mông Ngao nói : “ Sở quân tuy hàng, có thể là bị bệ hạ ân uy ban cho hoặc là quân chế của Bách Việt mà động tâm, song trong đó không thiếu sâu mọt trà trộn. Tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót được.”

“ Hài nhi kính cẩn nghe phụ thân dạy bảo” Mông Võ đáp

Giống như Mông Võ, đêm nay Hàn Thiên Khiếu cũng không ngủ được, hắn ở tại một cái phủ viện cách Đế Cung chính cửa một ngàn mét, Hàn thị phủ đệ nằm tại trên ba cái cột đá cao ba trăm mét, xiềng xích cùng cầu treo nối xung quanh.

Trên cột đá mặt lại đặt môt tòa cổ thành hình tròn, chính là Hàn Thiết cổ thành được Thiên Trạch xuống tận tầng 5 dời đi đống đổ nát lấy về, sau này bố trí Đế thành liền đem nó ra làm thành phủ viện cho Hàn Thiên Khiếu cùng như Hàn thị tộc người ở.

“ Chổ này đúng là đẹp thật, vị trí cao thoát đi nhiều phiền nhiễu, chỉ là....” Tiêu Vũ Đình ngắm sao trời nói lấp lửng.

“ Mỗi lần lễ hội là không ngủ được” Sở Vân Khê nói tiếp.

Hàn thị người chiếm cứ cao địa, ở vị trí ba trăm mét có thể nói là có thể ngắm lấy gần hết cảnh sắc trong Đế thành, tuy nhiên ở vị trí cao nhiều khi cũng không tốt. Chẳng hạn như lễ hội đến, pháo hoa bắn đầy trời tuy ngắm được gần song cũng nghe to lớn nhất, càng chịu không ít thuốc nổ tàn dư.

Hàn Thiên Linh chen vào : “Hôm nay cả thành lễ hội, trong thành bây giờ cũng gần hai trăm vạn người, không ồn ào mới lạ được.”

Hàn thị tổ mẫu nói : “ bệ hạ cũng đã về rồi, qua ngày mai thử đến gặp Thiên Lạc, tiện thể hỏi nó Long tử thế nào?”

“ Vâng! Ngày may để con dâu vào hỏi thăm nó” Sở Vân Khê lo lắng nói, con gái mang thai vẫn chưa sinh nở cũng để nàng bận tâm.

Chợt tiếng cười nói từ xa truyền vào tai, liền không lâu là hai cái thân ảnh từ một đầu cầu treo thoắt ẩn thoắt hiện.

“ Về rồi” Hàn thị tổ mẫu nói.

Lời rơi xuống, Hàn Thiên Ngạo cùng Hàn Thiên Khiếu đã vào Hàn Thiết cổ thành.

“ Tổ mẫu” Hai huynh đệ khinh thân mà đi thấy được một nhóm người còn tại trước cổng lớn tụ tập liền đáp xuống, cung kinh thi lễ chào hỏi Hàn thị tổ mẫu.

“Tổ mẫu còn tưởng hai con không về rồi chứ!” Nguyệt Lăng Chi cười nói.

Hàn Thiên Khiếu đi đến rồi quỳ ngồi bên cạnh hai thê tử mình, nói : “ đêm nay Tiêu Dao vương nổi hứng, mấy cái trẻ tuổi tướng lĩnh dây dưa không ra được, tổ mẫu là không nghỉ ngơi được.”

“ Ukm!” Nguyệt Lăng Chi nói : “ Tiêu vương gia tửu lực cao, cả cái Đế thành này nếu đo về tửu lượng cũng không mấy kẻ bằng được”

“ Đế thành này mỗi khi có lễ hồi là náo nhiệt tưng bừng cả lên! Khi hai đứa cháu về còn không ít người không ngủ được đây” Hàn Thiên Ngạo nói vào.

Nguyệt Lăng Chi nói : “ chỉ có nơi này là nơi có nhiều lễ hội nhất, cũng là nơi nhiều trò chơi nhất, xa hoa nhất cũng là an toàn nhất, từ trẻ đến già đến nơi này ai mà không bị tòa thành này sở mê chứ”

“ Nói đâu xa mấy cái hài tử trong tộc khi dọn đến nơi này mỗi ngày đều nghịch ngợm, chạy khắp cả thành trên dưới” Hàn Thiên Linh tiếp lời.

Hàn Thiên Khiếu nói : “ đừng nói là bọn nhỏ, ta nếu trẻ lại cũng không khác gì”

Cùng thời gian, trong thành có rất nhiều thân ảnh qua lại trong thành, tại các chổ cao quan sát bên dưới kiến trúc.

Những kẻ này đều mặc nhuyễn giáp màu đà, bên hông đeo một sợi cương xích, sau lưng thủ một cây đoản đao tầm hai tấc, trên đầu mang một cái nón bằng da, có mủ nhô ra như lưỡi trai.

Cả thảy là năm trăm người, nhưng tại Đế thành rộng lớn mà nói con số này quá mức nhỏ bé, bọn họ chẳng khác nào hột muối giữa biển cả.

“ Xoạt!”

Một đạo bóng ảnh liên tục thấp thoảng qua các cầu treo, sau đó dừng lại.

“ Tướng quân” gả thuộc hạ nhìn thấy nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi đổ lại, một thân màu đen nhuyễn giáp, sau lưng cõng một dài một ngắn hai thanh kiếm, vội vả thi lễ với y.

Y gọi Chương Hàm, là một trong những tướng lĩnh trẻ tuổi của Bách Việt.

“ Có khác thường gì không?” Chương Hàm hỏi.

Gả binh sĩ thủ hạ đáp : “ vẫn không có dấu hiệu khác thường”

“ Không được lơ là, dù bệ hạ chấn nhiếp thiên hạ. Nhưng ẩn tàng trong tối còn rất nhiều nguy cơ” Chương Hàm lạnh lùng nói : “ Mà Ảnh Mật Vệ chúng ta nhiệm vụ chính là đem những mầm họa ấn trốn trong màn đêm này lấy ra.”

Gả thủ hạ cung kính nói : “ thuộc hạ đã rõ”

Ảnh Mật Vệ là một chi thế lực do Thiên Trạch đặc biệc lập ra, nhận lệnh trực tiếp từ Thiên Trạch, phụ trách tình báo giám sát phát hiện những thứ nguy hiểm cho hắn, mà Chương Hàm chính là thống lĩnh của tổ chức này, quan chức có thể thấp nhưng địa vị thì không thấp chút nào.

Thậm chí được quyền trảm trước tấu sau khi cần thiết.

“ Gần đây nhất trong thành xuất hiện một vụ lạ lùng trộm cướp” gả thuộc hạ nhớ ra điều gì cất lời.

“Ồ!” Chương Hàm hứng thú hỏi.

Gả thủ hạ Ảnh Mật Vệ nói : “ kẻ gây án trộm đi tài bảo một thời gian lại trả lại, có không ít kiến trúc của bệ hạ bố trí cũng bị hắn độc thủ. Nhưng y thân thủ quá nhanh, các huynh đệ vẫn chưa ra manh mối”

Chương Hàm nói : “ con chuột này thật có ý tứ! lưu ý hắn!”

“ Là!” gả thủ hạ đáp.

Chương Hàm nói : “ thời điểm năm mới sắp đến, những tháng cuối năm này từ giang hồ đến triều đường đều đổ về nơi này. Một số quan viên vì thành tích cũng có thể che đậy những khuất tất, các ngươi phải chú ý”

“ Thuộc hạ đã rõ” gã thủ vệ lại đáp.

Chương Hàm nói xong lại khinh thân rời đi tiếp tục đến các chổ thủ hạ khác dò xét, vừa di chuyển tự thoại : “ xem ra phải mở rộng thêm”

Chương Hàm giống như Mông Ngao, Cái Nhiếp từ nước khác mà đến. Lại được Thiên Trạch tin tưởng giao cho trọng trách rất lớn, vốn lẽ hắn sẽ mở rộng thế lực để quản lý cái Đế thành rộng lớn này.

Nhưng từ Thiên Trạch hắn biết được trong bộ máy Đại Việt có quá nhiều gián điệp cùng các thế lực khác cài vào. Mà Ảnh Mật Vệ chính là lá chắn của đế quốc, không cần nhiều chỉ cần tinh, tuyệt đối không thể có sâu mọt lọt vào.

Cho nên gần một năm qua đi hắn tỉ mỉ chọn lấy thủ hạ bồi dưỡng cùng sàng lọc chỉ được năm trăm cái thủ hạ. Bất quá tốc độ này cùng số lượng so với khối lượng công việc đè lên khá là eo hẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK