Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phi Quang sững sờ trong giây lát sau đó kinh hoảng khi cái xương sọ của chó hoang văng đến đầu mình, hắn đem tay gở xuống liền thấy trắng phếu một mãng, bị dọa liền không nhìn được thất thanh : “ Á á á”

“ Sao nào? Giờ thì ngươi tin rồi chứ?” lão già đắc chí hỏi

Hàn Phi Quang liền vội xuống nước ngay, cất lời : “ thế… thế lão à, trưởng lão là ai mà lại có chất độc nguy hiểm đến vậy”

“E hèm!đến lúc ta tự giới thiệu đôi chút rồi nhỉ” lão gia hắng giọng, rồi tỏ vẻ cao nhân một bộ : “ Ta là Phích Lịch Tử, chuyên gia chế tạo các loại chất nổ”

“ Ngày trước, nhờ có Phích Lịch Đạn, loại chất nổ nguy hiểm mà ta thống trí được võ lâm đó. Sau đó ta biệt tích suốt 5 năm để chế tạo loại thuốc nổ mạnh hơn và nay lại tái xuất giang hồ”

Hàn Phi Quang hốt hoảng : “ vậy đó có phải là chất độc lúc nãy ông đưa vào ngưởi tôi?”

“Chính xác, và ngươi phải lấy làm vinh dự vì ta đã chọn ngươi làm vật thí nghiệm cho công trình tâm huyết đó của ta” Phích Lịch Tử đắc ý nói.

Nghe được Hàn Phi Quang nổi quạu, trực tiếp đem tay nhắc lấy cổ áo của cái lão già khốn nạn này lên, quát : “ ông có biết làm vậy là hại con nhà lành không hả?”

“ Hãy kìm chế cảm xúc lại” Phích Lịch Tử không chút sợ hãi mà nhắc nhở : “ ngươi còn quý mạng sống của mình thì hãy học cách kiềm chế cảm xúc đi. Chất độc trong cơ thể ngươi chịu ảnh hưởng rất nhiều từ tâm trạng của ngươi đó”

Hàn Phi Quang nghe xong nới lỏng cổ tay hơn, không rõ nói : “ ông..., đang nói gì… tôi không hiểu...”

“ Nếu ngươi quá vui sương, quá nóng giận hay đau khổ thì chất độc sẽ di chuyển nhanh hơn, nóng lên và rất dễ nổ, hiểu chưa anh bạn trẻ?” Phích Lịch Tử giải thích cho tên phía trước hiểu.

Phích Lịch Tử lưu manh nói : “ Nhìn qua là ta biết ngươi còn yêu đời lắm.Nhưng ngươi không còn sống được bao lâu nữa đâu, he he”

Hàn Phi Quang nghe mà đổ quạu muốn nổi điên đập cái lão trước một trận.

“ Ấy ấy, bình tĩnh” Phích Lịch Tử nhắc nhở một chút.

Hàn Phi Quang tá hóa, kiềm chế lại cười hề hề.

“ Bất cứ lúc nào ngươi cũng đừng việc bất động tâm rõ chưa?”Phích Lịch Tử lại nhắc nhở một chút.

Liên quan đến sinh tử mình, Hàn Phi Quang liền bé ngoan chắp tay cung kính với cái lão già đáng ghét phía trước : “ ha ha, nếu vậy chắc tiền bối cũng có thuốc giiar độc phải không ạ”

Phích Lịch Tử nghe xong hỏi : “ Thuốc giải độc ấy à”

“ Vâng! Giờ tiểu nhân hối hận lắm rồi. Xin tiền bối ra tay làm phúc đi” Hàn Phi Quang lấy lòng

Phích Lịch Tử cười trên nổi đau của Hàn Phi Quang, cho hắn câu trả lời không cách nào tiếp nhận : “Thật ra thì ta còn chưa nghĩ đến chuyện chế tạo ra nó nhé. Ta đây không ngốc đến nổi chế tạo ra thuốc giải độc để chất độc của ta mất tính nguy hiểm đâu”

“ Gru, lão già trêu ngươi đủ rồi đó” Hàn Phi Quang cơn tức giận xông lên đầu, năm lần bảy lượt bị lão già phía trước đùa bỡn làm sao không tức.

“ Ấy, kiềm chế lại chứ” Phích Lịch Tử cười nói, sau đó xoay người bước đi.

Có điều lão vừa mới đi liền bị Hàn Phi Quang nhắc tay tóm cổ áo, sau đó từ sau đem hai tay ôm giữ, đùa để lão già này đi hắn tìm đâu ra được người giải độc cho hắn đây chứ.

“ Nếu không nói cho tôi cách giải độc. Thì tôi với ông sẽ cùng nổ tung tại đây, hiểu chưa” Hàn Phi Quang ngọc thạch cùng tan, chơi liều nói.

“ Ối buông ta ra, ngươi làm gì thế hả? Bỏ ra! bỏ” Phích Lịch Tử la lên oai oái, có điều lão không có võ công chỉ đựa vào trí tuệ mà chế tạo ra thuốc nổ mà có hung danh trên giang hồ.

Thảnh ra hai người tạo thành một tình cảnh hết sức vi diệu, một cái thanh niên ôm lấy lão già không chịu buông tay. Còn lão già trong người thanh niên vùng vẩy muốn thoát ra, khiến cho những người bị vụ nổ cho chú ý tìm đến mà thấy được, mắt ai nhìn qua cũng có chút khác lạ.

“ Không phải là đặc biệc yêu thích đó chứ”

“ Trời ơi! Tiểu tử đó khẩu vị cũng mặn quá đi”

“ Nhìn như vậy mà yêu thích lão già kia ư?”

“ Đầu năm nay đúng là chuyện gì cũng có”

Hàn Phi Quang nghe được bên tai xì xầm, liền biết đám người này hiểu lầm, vội buông tay lớn tiếng phân bua : “ này, các người hiểu lầm tôi rồi”

Mà nhân cái cơ hội này, Phích Lịch Tử lập tức thừa cơ chạy mất, lẫn vào đám đông mà rời đi.

“ Oái! Ông già biến đâu mất tiêu rồi!” Hàn Phi Quang phát hiện ra cái lão già khốn nạn kia không còn, lập tức than trời trách đất : “ trời ơi, sao hôm nay xui xẻo thế này”

Lại nói, sau khi Bá Hiến từ tiểu nhị biết Hàn Phi Quang đã rời khỏi Xuân Hoa Điếm cũng đành cùng Si Huy rời khỏi nơi này. Cả hai cũng không có một mạch trở về Liêu Sơn Phủ ngay mà chọn một cái khách điếm nán lại dùng bữa.

“ Chủ nhân, mới sang ra đừng uống nhiều quá” Bá Hiến thấy Si Huy chỉ lo uống rượu, có lòng nhắc nhở.

“ Hừ, ngươi vẫn xem ta là một đứa trẻ sao?” Si Huy mặt cũng có chút hồng lên trông kiều diễm hơn, đáp trả : “ bây giờ ta đã đủ tuổi để uống rượu bao nhiêu tùy thích rồi đó”

“ Nhưng đường về còn xa, chăng may chủ nhân say…” Bá Hiến quan tâm nói.

Si Huy nghe được đem tay chỉ về nam nhân kia : “ ngươi biết lo cho ta từ bao giờ thế?”

“ Chủ nhân... tôi” Bá Hiến không biết nói thế nào...

Chính ngay lúc này, một cái thân ảnh bước lên cầu thang đi đến vị trí cái bàn mà Si Huy cùng Bá Hiến đang dùng bữa.

Là một tên công tử ăn mặc cẩm y hoa quý tay cầm chiết phiến dài tầm nửa mét đổ lại, còn chưa đến nơi đã mở lời : “ cuối cùng ta cũng tìm ra nàng”

“ Thiên Vân Nhạc công tử!” Si Huy bị thanh âm kinh động, đem mắt nhìn kinh hô

Thiên Vân Nhạc đem chiết phiến xòe ra, cười nói : “ Si Huy! Sao nàng tới đây mà không báo cho ta biết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK