Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối buông xuống, Tử Lan Hiên, một gian phòng.

Hàn Phi đi một chuyến lại trở về Tử Lan Hiên, đi vào bên trong gian phòng tươi cười mà nói : “ nào, nào, nào, hôm nay phải uống một trận cho đả. Rượu Lan Hoa của Tử Nữ cô nương không phải lúc nào cũng được uống đâu”

Hắn vừa nói hết, vừa xoay đầu nhìn lại bên ngoài xong trở lại, đập vào mắt là một cái hắc y nữ nhân lao đến, trên tay một thanh trường kiếm trực thẳng mi tâm hắn đâm đến.

“ Đang!”

Một tiếng thanh thúy vang lên, từ bên ngoài một cái chung rượu kim loại bay vào, trực tiếp đem mủi kiếm đánh lệch qua, hóa giải nguy cơ cho Hàn Phi.

Người ném không ai khác là Vệ Trang, bên cạnh hắn là một thị nữ Tử Lan Hiên, nàng cái miệng cũng há to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc khi thấy ngay tại bên trong gian phòng nữ hắc y cầm kiếm ám sát cửu công tử.

“ Ai chỉ thị ngươi đến đây?” Vệ Trang nhanh xuất hiện ở Hàn Phi phía trước, chậm rãi bước đến lạnh nhạt lên tiếng.

Ánh mắt hắn nhìn về thân ảnh nữ tử phía trước một bộ hắc y bó sát, trên tay cầm lấy một thanh trường kiếm vải đen che kín một nữa gương mặt. Quan sát một chút hắn liền đoán ra được là ai.

Hàn Phi cười nhạt nhìn thân ảnh, phía trước liền lập tức đoán ra nữ nhân này, thân ảnh đi đến chiếc bàn bên kia ngồi xuống, nhìn lấy Vệ Trang đem một tay nắm lại giấu ở sau lưng, một tay xòe ra về nữ tử áo đen đối diện, đem mắt chuyển qua một phương khác thấy được bốn thân ảnh nữ tử xinh đẹp của Tử Lan Hiên.

Cả Vệ Trang lẫn Hàn Phi đều đoán được, bởi cả hai nhận ra thanh kiếm trên tay nữ tử này, thanh kiếm kia chính là cách đây không lâu Hàn Phi còn cầm đây, thanh Minh Chí một trong 300 danh kiếm là bội kiếm của Lý Khai.

Để cho hợp thức hóa cái chết, hắn liền đem di vật này đưa cho Hồng Như để cho hai người tin tưởng Lý Khai đã chết rồi, mà hắn là Tư Khấu liền có thể lấy đi thanh vũ khí này một cách quang minh chính đại.

Lúc này nữ tử lao nhanh đến trường kiếm từ dưới kéo lên để lại trong không trung một đường quang mang xanh rờn, nhưng Vệ Trang đã kịp nghiêng người né đi.

Ngay sau đó liền thu kiếm về sau đâm thẳng đến nhưng lần nữa bị Vệ Trang một tay vươn ra chặn lấy.

Lần nữa thu kiếm chân bước đến một bước xoay kiếm hoành ngang, liên tục đâm đến đối phương nhưng không một lần nào là trúng cả.

“ Cô ta hấp tấp tiến công, phía sau đã lộ ra sơ hở rồi!” Lúc này, Tử Nữ cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn xem Lộng Ngọc cùng Vệ Trang giao thủ, tay cầm chung rượu vừa bị Vệ Trang ném văng đem đến Hàn Phi chỗ, âm thanh nhu mỹ nói.

“Tất cả mọi người tại Vệ Trang huynh trong mắt đều có sơ hở.” Hàn Phi tiếp nhận chung rượu cất lời.

Lấy Vệ Trang tu vi và kiến thức, Lộng Ngọc ở trước mặt hắn quả thật sơ hở trăm chỗ, nếu không phải hắn nhìn ra được thân phận, đã sớm một chiêu chế trụ từ lâu.

“ Nhưng chỉ đến khi dồn vào chổ chết, thì mới có cơ sống sót. Cô ta biết cách lấy công phòng thủ, là một nhân tài làm sát thủ” Hàn Phi một bên quan chiến cất lời nhận xét.

Ước chừng qua đi mười lần công kích nữ tử áo đen đem kiếm chỉ thiên sau đó nhanh chóng đâm chếch xuống chân Vệ Trang như bị lần nữa hóa giải, trở tay thu kiếm một đường hoành ngang chém đến hắn đầu thì bị tay nhanh chóng vươn ra bắt lấy lưỡi kiếm.

Ngay lập tức Vệ Trang tay giấu sau lưng vươn ra chộp lấy cổ tay của nữ tử này đẩy đi, thanh kiếm tuột khỏi tay nàng xoay tròn một vòng rồi nhanh chóng bị hắn nắm lấy chuôi kiếm, bàn tay vươn ra đem mũi kiếm hướng xuống đối phương cổ.

“Bộp bộp bộp” Một tràng vỗ tay từ Hàn Phi vang lên : “ thân thủ tốt”

“ Chế phục đối thủ trình độ thế này, mà cũng đáng phải kinh ngạc?” Vệ Trang đem chuôi kiếm trở ngược xoay lưng cất bước.

“ Ta đang khen vị này”Hàn Phi khom người, một tay chỉ về Lộng Ngọc, cười nói : “Bất quá, ta lại phát hiện Vệ Trang huynh cũng hiểu thương hương tiếc ngọc đấy, ngươi nói có phải không…”

Lời của Hàn Phi còn chưa dứt, trong không khí đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió.

Lúc này, Vệ Trang đột nhiên nghiêng người né đi, bên tai vang lên “ cẩn thận” hai tiếng từ Tử Nữ, kèm theo tiếng xe gió thanh âm, trường kiếm lập tức biến thế hoành ngang.

“ Keng keng keng keng”

Chói tay ma sát liên miên hoa lửa nảy sinh, Vệ Trang cánh tay tự lực thông qua Minh Chí dời đi một thanh vỏ kiếm sượt qua, đem nó đánh văng găm lên vách gỗ.

Dược Thiên Sầu thân ảnh như quỷ mị lơ lửng ở không trung, thân ảnh chậm rãi hạ xuống, trên tay bội kiếm hoa lệ hiện ra, chậm rãi nói : “ Quỷ Cốc phái, Hoành kiếm công với mà tính, để cầu kỳ lợi, là vì bãi; Tung kiếm công với thế, để cầu kỳ thật, là vì hạp. Tách nhập người, Thiên địa chi đạo, bãi là mở, hạp là đóng, một âm một dương. Tách nhập người, tung hoành đạo”

“ Dược Thiên Sầu!!” nhóm người trong phòng thầm hô lên, đồng loạt đưa mắt nhìn.

“ Ta dành 10 năm sáng tạo một bộ võ công nội ngoại kiêm tu, lấy năm môn nội công năm môn ngoại công là đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, chân, trảo, chỉ tạo thành một bộ gọi là Thương Long Chân Công. Có một sát chiêu gọi là Thập Phương Vô Địch, ta muốn xem thử Quỷ Cốc truyền nhân có thể phá được chiêu này không?”

Dược Thiên Sầu chém gió lên cái gì mà Thương Long Chân Công chứ là hắn đạo lại từ bộ võ công thành danh của Võ Vô Địch trong Phong Vân, bộ võ công này có thể nói cực kỳ bá cháy con cào cào là hắn thích mê ly nhất trong Phong Vân.

Võ Vô Địch sở dĩ danh xưng Thập Cường Võ Giả, cũng là bởi vì hắn thân kiêm mười loại võ học phân chia năm nội công năm ngoại công là đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, chân, trảo, chỉ.

Tu luyện đến đăng phong tạo cực mỗi một loại đều là trên đời vô song. Sau đó, hắn càng từ cái này mười môn võ công bên trong, thôi diễn ra nội gia cùng ngoại gia vô thượng công pháp: Huyền Vũ Chân Công cùng danh xưng chiêu thức đỉnh phong : Thập Phương Vô Địch.

Hắn làm gì có cửa tạo thành được Huyền Vũ Chân Công chứ, chẳng qua là quăng bom chém gió với đám người. Làm màu chơi trội mà thôi, đạo nhái lại dựa vào tốc độ sức mạnh hơn người mà ra thôi.

Đế Thiên An dùng 9 phân thân hợp cùng với bản thể thành 10 người mỗi người tu luyện một võ công cùng phát ra, chính là Thập Phương Vô Địch mà hắn đạo lại, cho riêng mình. Mà tên tuổi cũng đặt cho khác chính là Thương Long Chân Công bá cháy con cào cào không kém gì Huyền Vũ Chân Công đây.

“ Đều là bằng hữu với nhau, binh khí vô tình tổn thương hòa khí” Hàn Phi liền nhanh chóng đi lại cười nói.

“ Thương Long Chân Công, nội ngoại kiêm tu, Thập Phương Vô Địch” Vệ Trang cau mày ngưng trọng nhìn Dược Thiên Sầu.

Đối phương cực kỳ mạnh mẽ là điều hắn đã sớm biết, càng làm cho hắn rung động là đối phương lại biết rõ về Tung Hoành gia như vậy, mặc dù chưa từng giao thủ nhưng hắn biết cùng đối phương giao thủ bại trận chính là hắn, thủ đoạn mà đối phương bày ra tầng tầng lớp lớp.

“ Huynh đến là để hủy đi Tử Lan Hiên sao?” Tử Nữ thân ảnh uyển chuyển đến, mắt phượng nhìn hắn.

Dược Thiên Sầu thu hồi hắc kiếm nhìn Vệ Trang trang bức, nhìn Tử Nữ cười nói : “ đêm nay nhất thời nổi lên nhả hứng, bộ thân thể này cũng sớm đả rỉ sét cả rồi, ta đối với Tung Hoành cũng có chút hứng thú”

“ Thương Long Chân Công, nội ngoại kiêm tu, nếu xuất từ tay huynh hắn là một bộ rất đáng gờm, đột nhiên Hàn Phi lại muốn quan kiến Thập Phương Vô Địch” Hàn Phi tay mân mê cằm mình ánh mắt nhìn về Vệ Trang lẫn Dược Thiên Sầu.

Dược Thiên Sầu cười nhạt đi đến bên cạnh Lộng Ngọc, cười nói : “ chém gió mà thôi, làm gì có bộ võ công đó chứ, Lộng Ngọc nàng không sao chứ!”

Lộng Ngọc thẹn thùng đưa tay ra tiếp lấy bàn tay hắn để hắn nâng lên, mặc dù gương mặt đã bị che đi nhưng nàng tin tưởng đối phương sẻ nhận biết được mình đây, cũng không ẩn giấu nữa đem khăn đen hái xuống lộ ra xinh đẹp mặt trái xoan.

Lộng Ngọc nói : “ Đúng là đều không gì giấu nổi công tử”

Dược Thiên Sầu cười nói : “ Nàng nên may mắn là Quỷ Cốc truyền nhân nhận ra từ đầu à, cũng may là hắn nương tay. Bằng không ta thương tâm chết”

Lộng Ngọc nghe được thêm xấu hổ, ngượng ngùng hỏi : “ không lẽ Lộng Ngọc bị vạch trần dễ dàng đến vậy cơ à?”

Hàn Phi một bên chen lời vào : “ Ta thì sém chút bị che mắt đấy”

“ Ta thì bị che mắt hoàn toàn, nếu không phải ta sớm đem Lộng Ngọc hình dáng nhớ kỹ trong tâm, còn cả hương vị đều rõ. Chỉ e đã bị lừa gạt mất rồi” Dược Thiên Sầu trêu chọc.

“Trang chủ” Lộng Ngọc nghe càng thêm xấu hổ, mặt hiện lên một tầng phiếm hồng

“ Huynh thật là mỗi lần đến đều lừa gạt viên minh châu của ta” Tử Nữ đi đến gần, vứt cho Dược Thiên Sầu ánh mắt u oán, quở trách mắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK