Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Nhị Nương không dám cử động, chờ xem ông còn nói gì nữa nhưng thấy bàn tay ông lạnh dần. Diệp Nhị Nương kinh hãi vội đưa tay thăm mũi thì hơi thở đã ngừng từ bao giờ, biến sắc kêu: “Ông .... ông .... sao ông bỏ tôi ông ơi!”

Đột nhiên bà ta nhảy vọt lên cao, từ trên không lao xuống, nghe bình một tiếng rơi ngay bên chân Huyền Từ, dãy mấy cái rồi cũng bất động.

Quần hùng mới đầu nghe Huyền Từ nhận mình cùng Diệp Nhi Nương phạm dâm giới, ai nấy thấy ông không giữ thanh qui nên cũng có bụng coi rẻ, đến khi Việt Đế châm chọc ông vẫn thản nhiên đương chúng thụ hình để bảo toàn thanh dự cho chùa Thiếu Lâm, đại dũng đó người thường không ai làm nổi.

Ai cũng tưởng ông thụ trọng hình là để đền tội năm xưa lỡ bước, có ngờ đâu khi chịu đòn xong lại lập tức tuyệt kinh mạch.

Xưa nay nếu đã chết rồi thì coi như muôn việc đều xong, ông vốn đã có ý tìm cái chết thì cái nhục hai trăm trượng kia chẳng cần phải nhận, thế nhưng ông lại chịu nhận sỉ vả của Thiên Trạch rồi nhận đòn trước để duy trì cái tiếng cho chùa Thiếu Lâm, mặc dù cái tiếng này cũng không vớt lại bao nhiêu, sau đó mới tự tận.

Quần hùng trong không ít kẻ kính ngưỡng ông quả là người nên không ít kẻ tiến lên khom lưng lạy di thể.

Nam Hải Ngạc Thần mếu máo: “Nhị tỉ chết mất rồi, Nhạc lão tam không tranh giành cái thứ bậc với chị nữa, để tỉ tỉ làm lão nhị cho xong.”

Bao nhiêu năm nay, y nhất định đòi đứng trên Diệp Nhị Nương, nghĩ mình võ công hơn bà ta, xứng đáng trong bốn người là kẻ Thiên Hạ Đệ Nhị Ác Nhân, bây giờ chịu nhường quả không phải dễ. Một phần y đau lòng cái chết của Diệp Nhị Nương nhưng một phần khác cũng vì kính trọng sự nghĩa liệt của tỉ tỉ.

Đến cả cha con Tiêu Phong có thù với Huyền Từ cũng bị hắn hành động cho kính nể, không nghĩ đến y lại lựa chọn cái chết như vậy, bảo toàn danh dự cho Thiếu Lâm.

“ Bản Đế lại phí thời gian với bọn rác rưởi các ngươi như vậy! Nhanh lên, mấy kẻ Thiên Nhân lên một thể, Bản Đế còn phải vào thành xử lý công vụ, không có thời gian mà chơi với mấy bọn các ngươi”Thiên Trạch lúc này chen vào, phá đi bầu không khí.

Nghe được mấy lời này đám quần hào tức giận :

“ Man di chớ có khinh người”

“ Chỉ một mình ngươi cũng muốn chiến với võ lâm hào kiệt trung nguyên ta”

“ Ngươi nghĩ mình là ai?”

“ Tự đại ngông cuồng!”

“ Hạng không hiểu lễ giáo!”

“ Bản tọa công nhận ngươi đúng là cường đại, nhưng một người lại muốn đối kháng các Thiên Nhân khác, ngươi đúng là vô tri cuồng ngạo”

Thiên Trạch không một chút để ý dẫm thân nhảy lên cao, áp lực hùng hồn bành trướng mà ra, cao giọng : “ thủ hạ dưới trướng nghe lệnh, lập tức lui về thành, kẻ nào chậm trễ sinh tử tự lo”

Khấu Từ cả hai nhìn nhau một cái, không chút do dự khinh thân nhảy lùi về thành.

Một số kẻ đang chiến với đối thủ của mình nghe được rời đi, hoặc là đã chiến xong vội vả lùi về vị trí cũ, nhưng vẫn còn không ít kẻ không chịu rời đi, thà tử chiến triền đấu với kẻ thù của mình.

Trong ngắn ngủi sát na, Luyện Khí bành trướng ra bầu trời lít nhít luyện khí chi kiếm lại hiện, tỏa ra áp khổng lồ.

“ Trời ơi!”

“ Đây là!”

“ Đùa ư!”

Đám quần hào bị khí tràng cường đại tỏa ra ép kinh sợ, cái căm tức vừa mới tức thời không cánh mà bay, nhìn lên thấy ngàn vạn thanh kiếm bao phủ bầu trời mà cả kinh.

“ Luyện Khí! Tru Tiên!”

Chỉ một tiếng quát, ngàn vạn ánh kiếm rơi xuống như mưa.

Quần hào cả kinh, đối mặt với mưa kiếm đám người ai nấy không có chờ đợi đem bản lĩnh thi triển ra, đem mưa kiếm gạt trừ.

Nhất thời tiếng binh khí va chạm hòa lẫn tiếng máu tươi hoặc kình lực đánh ra, tiếng la ó hoảng sợ hỗn tạp một chổ.

Quần hào võ lâm đến long xà hỗn tạp, đa phần thì xà nhiều long ít, thực tài chỉ chiếm bốn phần còn lại là đệ tử của môn phái hoặc là nhiều kẻ muốn đi theo chứng kiến tràng đại hội bậc nhất của võ lâm trung nguyên.

Mà Tru Tiên kiếm của Thiên Trạch không chỉ là kiếm bình thường , chỉ cần xuyên vào thân thể lập tức chết ngay.

Mưa kiếm một đợt lại giết đi nữ một thành quần hào võ lâm.

Nghe thì ít nhưng thực tế số lượng quần hào đến gần trăm vạn, trong đó đông đảo nhất là đệ tử Cái Bang, mà Cái Bang phái là môn phái đông nhất có đến 90 vạn đệ tử , dù chỉ đến một phần mười song thanh thế và là chủ lực của lần Trừ Ma Đại Hội lần này.

“ Đây....” Đoàn Chính Thuần nhìn mà sợ ngây người.

Tần Hồng Miên mấy nữ há miệng nhìn lấy.

“ Tru Tiên kiếm ư?” Mộ Dung Thu Địch nhìn thất thần nỉ non lên.

Nàng tại Thần Kiếm sơn trang thấy qua Thiên Trạch sở ra cự kiếm, chỉ một kiếm đem thành danh 8 năm, đúc lên thần thoại Tạ Hiểu Phong đánh gần chết. Bây giờ cũng thấy được Tru Tiên kiếm của Thiên Trạch sở ra, tuy nhỏ bé hơn song cũng không thiếu phần rung động.

Nhỏ hơn nhưng số lượng lại nhiều hơn và uy lực lại cường đại hơn.

Chỉ một chiêu này xuống có bao nhiêu kẻ chết đây?

“ Một kiếm này du thiên cổ” Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch, Chử Vạn Lý nhìn một màn mưa kiếm kia cùng nói.

“ Tru Tiên kiếm để giết tiên” Khinh Sương lẩm bẩm, nàng là người luyện kiếm chứng kiến một kiếm kia làm sao không động dung.

“ Bọn chúng chết dưới một kiếm này cũng vinh dự” Diễm Linh Cơ tiếp lời, ánh mắt say mê nhìn đại vương nhà mình.

A Châu nhìn khó mà dời mắt ra, tự hỏi : “ Tru Tiên này dưới....liệu có bao nhiêu kẻ còn sống?”

“ Một kiếm này đã trấn áp thế gian kẻ học kiếm” Tiêu Phong nhìn mưa kiếm rơi xuống, cảm khái một câu.

“ Một kiếm này lại giết bao nhiêu kẻ nữa đây?” Đoàn Dự cũng bị một kiếm kia sở động, song trạch tâm nhân hậu nhìn mưa kiếm tàn sát mà sinh ra thương cảm.

“ Luyện Khí Quyết, thiên hạ vô địch” tại Mộ Dung Thu Địch bên cạnh, cùng đi theo biểu muội mình hạ xuống Thăng Long, Mộ Dung Cửu hai tay siết chặt nhìn chằm chằm thân ảnh đứng trời cao kia.

Kể từ khi Đạo Thánh mở nước cho nàng biết được thần công tuyệt học đệ nhất thiên hạ đương thời, Mộ Dung Cửu đối với Luyện Khí Quyết nhớ mãi không thôi, bây giờ thấy được sự cường đại của Luyện Khí Quyết mà hưng phấn vô cùng.

Nếu như nàng có thể học được, cũng có thể trở thành như y không? Ngạo nghễ giữa thiên địa, khinh thường hào kiệt trong thiên hạ, giống như bây giờ một kiếm dưới có kẻ nào dám sánh phong mang?

“ Tru Tiên, kiếm giết Tiên” Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc lẩm bẩm, ánh mắt khó dời mắt ra được.

“ Lợi hại quá! thiên hạ đệ nhất nhân cũng không sai” A Tử con mắt sáng trưng lên, đến cả quả táo bên cạnh cũng không thèm ăn nữa.

Từ trước đến nay người lợi hại nhất trong mắt nàng là sư phụ, cho đến khi theo tỷ phu và tỷ tỷ đến Thăng Long mới thay đổi tư tưởng. Hôm nay đích thân thấy Việt Đế ra tay nàng mới rõ được, y vì sao có thể đồ sát gần trăm vạn quân địch, ra vào Tân Trịnh chém vua cùng giết thái tử không hề hấn gì.

“ Một kiếm này xuống, còn có bao nhiêu kẻ dám phách lối” Khấu Trọng rung động, ánh mắt ngập tràn sùng bái nhìn.

“ Tru Tiên, kiếm này vốn để giết tiên, bọn chúng chết dưới kiếm này cũng không có tiếc nuối gì rồi” Từ Tử Lăng than thở.

“May mà ta chạy kịp”

“ Trời ạ! Việt Đế lực lượng công tham tạo hóa”

“ Một kiếm này cổ kim không thấy”

“ Ta giết người không ít nhưng mà thấy bệ hạ ra tay chính là vẫn run đấy”

“ Kiếm này đẹp quá, bá đạo quá”

“ Một kiếm này ra ai dám tranh phong”

Đám thuộc hạ Thiên Trạch chạy về tường thành, mở to mắt mà nghị luận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK