Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch đem nguyên thần ra soát một hồi liền điều khiển Ngọc Long Tọa rời đi.

Đó là một cái bằng đá cửa vòm, tựa như được người đẽo gọt từ đá núi cứng rắn, xung quanh dây leo thực vật bò quanh tươi tốt. Ở bên trong là một cái động hang khép kín, nhưng lại có giếng trời chiếu sáng.

Dựa lưng vào tường đá, một cái xác khô có mặt.

Quanh xương trắng dây leo bò trường bám trên đó, tựa như đã chết từ rất lâu rồi.

Cái xác khoanh chân tọa thiền, ở hai tay đặt lên đùi vị trí, có một viên hình tròn màu xanh lục ngọc, cở bằng nắm tay như Dạ Minh Châu chiếu sáng. Cùng với một cái hộp hình chữ nhật làm từ bạch ngọc.

“Thì ra nơi này là tiên huyệt địa phủ của vị tiền nhân này” Lâm Thủy Dao nhìn phía trước xương cốt người, cất lời.

“ Vù!!”

Theo Đế Thiên An phất tay, bạch ngọc hộp cùng viên ngọc xanh lục cũng bị hấp đến.

“Hộp ngọc này dường chư có chữ” Vương Ngữ Yên phát hiện chữ mờ nhạt trên hộp

Lâm Thủy Dao nhìn nói : “ vật này tặng cho người có duyên”

“ Vậy chúng ta chính là người hữu duyên của vị tiền nhân này nói đấy” Lộng Ngọc nói

Âu Dương Tình hứng thú : “ không biết trong hộp có thứ gì?”

“ Muội phải ở ra xem thử” Lâm Thủy Dao không nhịn được đem tay mớ hạp ngọc ra.

Hộp ngạp mở ra, tại bên trong chỉ có một quyển sách cũ kỷ được làm bằng da thú, bìa màu vàng. Tại bìa trên còn xuất hiện không ít bong tróc.

“ Viên ngọc này thật đẹp mắt” Loan Loan nói, đem tay muốn thử chạm vào viên ngọc.

Nhưng tay còn chưa chạm đã bị Thiên Trạch cản lại : “ viên ngọc này không phải ai cũng chạm được đâu! Nó là vật chí hàn, da thịt bình thường tiếp xúc sẽ bị đóng băng ngay”

Vừa nói hắn đem tay bắt vào viên ngọc, chỉ mấy giây sau băng tinh ngưng kết cả cánh tay không ngừng lan đến.

“ Crac”

Thiên Trạch vận dụng thần lực phong tỏa, đem hàn khí bức lùi đi, băng tinh đóng băng cánh tay bị đánh vở nát, hàn ngọc cũng bị hắn dời ra khỏi bàn tay.

“ Hàn khí thật đáng sợ” mấy cái nữ tử cùng nói.

Lâm Thủy Dao bị động tĩnh Thiên Trạch cho chú ý, thấy hắn không có hề hấn lại đem mắt dời về quyển sách : “ thì ra ông ta họ Tiêu, tên là Tiêu Tầm Tích”

“ Tiêu Tầm Tích! Y Thánh của Dược Vương điện” Mộ Dung Thu Địch tiếp lời

Mộc Tuyết Nhu nói : “ hóa ra Tiêu Tầm Tích tiền bối lại ở nơi này”

“Nếu là Y Thánh vậy quyển sách kia hẳn là Y Thư” Trầm Lạc Nhạn suy đoán

Lâm Thủy Dao gật đầu : “ không sai! là Y thư, bên trong ghi chép rất nhiều trị nội thương, wow! Bên trong này ghi lại rất nhiều cách chữa trị bí kỹ thần công”

“Tiêu Vô Bệnh hiện giờ là Y Viện viện trưởng, nếu như đêm hài cốt của thân phụ y về, còn cả y thư của y, đây là một chuyện có lợi với Bách Việt” Diễm Linh Cơ nói xong ngón tay vươn nhẹ, Tử Long Giới trên tay nàng tản ra kim quang, trong nháy mắt thi cốt Tiêu Tầm Tích bị nàng dời đi.

Thời gian lại qua, tiếp theo trong ngày Thiên Trạch cùng đám nữ quan kháng cảnh vật trong động huyệt, cho đến khi thăm thú hết liền ngự Ngọc Long Tọa rời đi.

Vượt qua Tam Sinh Thạch phong đi sâu vào Thập Lý Âm Dương Giới, từ trên cao Thiên Trạch cùng chúng nữ phát hiện một khu vực trồng đào liền đáp xuống.

Thập Lý Âm Dương Giới, Đào Hoa Trủng.

Xung quanh nơi này chỉ trồng độc nhất cây hoa đào, ngoài ra còn có không ít mộ đá, chính xác là 36 mộ.

“ Cấm địa Mộ phái kẻ vào ắt chết” Thiên Trạch đáp xuống một cái mộ hoa nhìn văn tự đỏ trên bia đá đọc lên.

Nơi này là cấm đị Mộ phái một trong, nhưng kỳ thật chính là tiến vào Lâu thị cửa vào một trong. Bất quá bởi vì cơ quan nguyên lý, cửa vào mổi ngày chuyển biến, toàn bộ hoa đào mộ đều có cửa vào, thế nhưng là có thể vào liền một cái.

Không tìm được chính xác cửa vào đi nhầm chỉ có đường chết. Đây cũng chính là trên tấm bia đá câu nói kia, mộ phái cấm địa, kẻ xông vào chết!

“ Nơi này hẳn là Đào Hoa Nguyên rồi” Mộ Dung Thu Địch khẳng định.

Trầm Lạc Nhạn : “ chỉ là không biết lối nào vào là chính xác”

“Hoa mộ ba mươi sáu cái, là dựa theo Thiên La Địa Sát mà thiết lập, nếu như không tìm chính xác được đường vào. Người xông chỉ có đường chết” Vân Cầu Hoàng nói ra chổ lợi hại của 36 mộ hoa.

“Bất quá với chàng ấy chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến” Mộc Tuyết Nhu nói.

Lời này vừa ra đám nữ tề mục.

“ Lần này vào trong ta đi nhanh về nhanh, các nàng ở lại nơi này chờ ta”Thiên Trạch nói xong đả tọa tại chổ.

Đám nữ nghe xong cũng biết hắn không có ý định mang theo mình, mỗi người chia nhau ra đi ngắm phong cảnh hoặc là ở lại quan khán Thiên Trạch.

Chừng qua đi nửa tiếng hắn mở mắt ra, sau đó thân hình hiện ra ở một tòa mộ hoa khác, không chút do dự nhảy xuống bên dưới.

Thiên Trạch theo thông đạo rơi xuống một cái rộng lớn thạch thất, hai vách bên là các bánh răng cơ quan to lớn liên kết với nhau, không có u tối bơi có các thanh đồng chậu bên trong bốc lên hỏa diễm chiếu sáng, mặt đất có các lỗ tròn nhỏ dày đặc cùng nhau, ngoài ra còn một ít cây cỏ mọc trên đó.

“ Tốt!” Thiên Trạch thốt một tiếng sau đó lại khinh thân mà đến một cái vách đá, tay lại nhấn lên vách đá cứng rắn một chổ, một mảng đá nhấn xuống, mắt thường khó phân biệc là cơ quan khóa khởi động.

Cánh cửa đá ‘ầm ầm’ mở lên, Thiên Trạch nhanh đi qua, cửa đá cùng mộ hoa lối vào bắt đầu đóng lại.

Người ngoài có thể không biết rõ ràng lối vào, nhưng Thiên Trạch lại khác, hắn nguyên thần cường đại cùng thần lực mạnh mẽ. Chỉ việc tản ra lực lượng dung nhập xuống các lối đi, chờ đợi lực lượng phản hồi về là được.

“ Kẻ....”

Hai cái hộ vệ trông coi cửa ra còn chưa làm được cơm cháo gì thì đã bị Thiên Trạch chế trụ, Thiên Trạch cũng không giết cả hai mà đem biến thành nô bộc, đồng thời qua cả hai cũng rõ ràng được tình huống trong Đào Hoa Nguyên.

“ Các ngươi tiếp tục canh giữ, giữ kín chuyện” Thiên Trạch hạ lệnh sau đó tiêu thất.

Cả hai cung kính thi lễ : “ Vâng chủ nhân”

Dựa theo ký ức của hai tên tân nhiệm nô bộc,Thiên Trạch một đường xâm nhập vào trong Đào Hoa Nguyên. Lấy hắn thân thủ dễ dàng vượt qua hết thảy Lâu thị gia tộc tử sĩ canh gác, cho đến khi di chuyển đến hai cái vách núi dựng đứng thì dừng lại.

“ Nhất Tuyến Thiên ư?” Thiên Trạch quan sát cười nói.

Hai cái vách đá dựng đứng cao mấy trăm mét độ cao, ở giữa một cái khe hẹp chỉ đủ cho ba hay bốn người bước qua, chính nhờ địa thế đặc biệc này mà chỉ cần một vài tử sỉ Lâu thị không sợ chết chặn giữ, cũng khiến cho trăm vạn đại quân không qua được.

Tại Nhất Tuyến Thiên cả thảy mười tên đệ tử Lâu thị canh giữ, bọn họ không một chút hay biết có kẻ trong đêm tìm nhập, tại mí mắt bọn họ vượt qua.

Nhất Tuyến Thiên điểm cuối lại là một cái khoảng không, chỉ độc một cây cầu gỗ treo dài ba trăm mét, vượt qua cầu gỗ mới đến chân chính Lâu thị người ở.

Thiên Trạch vì che dấu hành tung cùng tránh phát hiện đã tận lực giấu diếm khí tức, hắn lại từ trời cao tiếp cận cho nên không một ai hay một ai rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK