Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng có thể cách không hấp vật, thả ra chân khí của mình nhưng làm như gả đàn ông kia, đem chân khí ngưng tụ thành binh khí, nàng còn chưa làm được.

Bản thân Đông Phương Bạch lịch duyệt không ít, một số môn phái võ học cũng có thể dùng chân khí ngưng vật, nhưng làm được như kẻ kia thì khác.

Khí tràng của Đông Phương Bạch mỗi lúc một lên cao, kiếm khí càng dày đặc.

“ Đi” Khi đả đạt đỉnh điểm, Đông Phương Bạch quát lạnh một tiếng thúc dục trường kiếm Quỳ Hoa đẩy về Đế Thiên An mà chém.

Mái ngói gần đó bị kiếm khí cắt vở, gỗ trúc đồng dạng, trong không khí tản ra cuồng bạo khí tràng.

“ Phá” Đế Thiên An quát một tiếng.

Trường kiếm trên tay thoát ly nghênh đón đại chiêu của Đông Phương Bất Bại.

Trong chốc lát, gió dường như ngừng thổi, cả vùng không gian cũng yên lặng, để rồi sau đó nghênh đón....

“ Oanh!!!”

Bạo tạc vang lên, bụi mù nhấc lên mang theo kình khí tứ tung.

“ Phốc” Đông Phương Bạch phun ra một ngụm máu, cả thân hình vô lực ở trên không bị dư kình văng đi, trên người y phục xuất hiện từng đạo vết rách, gương mặt trắng bệch trên khóe môi vươn vấn máu tươi.

“ Là bại ư?” Đông Phương Bạch thầm nói, để mặt cơ thể ở trong không trung văng đi cùng thương tổn cơ thể gánh chịu, ánh mắt nàng gắt gao nhìn cái nam tử kia vẫn đứng yên trong cơn bụi mù.

Và còn cả từ trong đó bay ra một thanh trường kiếm khác, xé gió mà đến.

Đông Phương Bạch vô lực phản kháng, nàng một kích cuối cùng vì háo thắng đả sử ra hết thảy lực lượng. Bây giờ còn gì lực lượng mà chống đở trước đại kiếm khí tức lăng lệ lao đến kia.

“ Trước giờ ta không có thói quen giết mỹ nữ” Đế Thiên An lên tiếng, tay khẻchuyển khống chế đại kiếm của mình.

Mắt thường có thể thấy được, thanh đại kiếm kia lại quỷ dị uốn cong một đường, sau đó lại vòng qua Đông Phương Bạch sau lưng, mang theo cả thân hình nàng bay vọt đến gian lầu các của Hoàng Dung và Thượng Quan Tiểu Tiên.

Nhìn thấy Đế Thiên An xuất hiện lại trong lầu các, Hoàng Dung đã sớm từ đại chiến mà kéo ra, chứng kiến một trận đánh mạnh mẽ ấy nàng đối với người kia càng sùng bái với vũ lực y, nói : “ ca ngươi thật lợi hại, Đông Phương Bất Bại bây giờ có thể đổi tên thành Đông Phương Bại rồi”

Thượng Quan Tiểu Tiên tiếp lời : “ nghĩ không ra đường đường là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, thẹn quá thành giận thì thôi, còn ám toán lang quân ta, cuối cùng lại bị đánh thảm”

“ Ngươi...!!!” Đông Phương Bạch bị khí lại ho lên một tràng.

Đế Thiên An lắc đầu, bàn tay vươn ra quán chú vào người Đông Phương Bạch tinh thuần lực lượng, chẳng mấy chốc gương mặt trắng bệch suy nhược cũng trở nên tốt hơn.

Chính lúc này, một cái thân ảnh cướp vào trong tiểu lâu.

“ Kẻ nào?” Thượng Quan Tiểu Tiên chợt quát một tiếng, nàng trừ xinh đẹp cùng tâm cơ ra vẫn có một tay lực lượng, cho nên cảm nhận được một cái khí tức gần bên mình.

Một tràng tiếng cười như chuông bạc vang lên, vụ khí như sương lan tỏa cách Thượng Quan Tiểu Tiên không xa 5 bước, từ bên trong thấp thoáng bóng ảnh nữ tử.

“Hồ ly tinh” Thượng Quan Tiểu Tiên đảo mắt liền nhận ra kẻ nào, gương mặt không mấy tốt coi, thầm mắng lấy.

“ Nữ nhân này…”Hoàng Dung nhãn châu lại chuyển, thầm quan sát nữ tử này.

Đông Phương Bạch so với hai nữ còn lại gương mặt cũng ngưng trọng lên, lấy võ lực của nàng đương nhiên phát hiện ra được thực lực của cô gái phía trước vô cùng mạnh mẽ, bởi nàng không nhìn thấu được tu vị của người đến.

Thân là nữa bước Thiên Nhân cao thủ, người đến lại quỷ mị như vậy hiện ra, còn là người thường ư ?, có ngu Đông Phương Bạch cũng biết chỉ có hai trường hợp, một là nàng ta tu võ công có thể ẩn giấu khí tức không lộ ra, hai chính là thực lực trên cả mình nên không nhìn ra được.

“ Công tử, Loan Loan chỉ vắng mặt một chút, lại thấy thêm nhiều vị muội muội xinh đẹp rồi, công tử đúng là phong lưu à” Loan Loan kiều mị cất lời, thân hình không xương đi đến gần rồi dán lên người hắn.

Tại Đế Thiên An rời khỏi Bạch Hạc Lâu nàng cùng sư tôn vẫn bám theo sau, chỉ là hai người tìm không ra tung tích của vị kia vẫn một mực truy tìm. Cho đến phát hiện ra Kim Tiền Bang bất thường, hai sư đồ đã đuổi đến thì phát hiện trận đại chiến trên sông.

Cả hai không có can thiệp mà quan chiến, cho đến khi trận chiến kết thúc thì Loan Loan mới hiện thân. Về phần Chúc Ngọc Nghiên không xuất hiện, đó là vì không nắm chắt vị kia có mất hứng với mình xuất hiện hay không?

Trước để cho đồ đệ dò là xem thử, nếu như y thật mất hứng xuất hiện trước mắt không phải thêm bất mãn ư? Để cho vị kia không thích là chuyện cực kỳ quan trọng, còn đồ đệ từ sớm đã ở cùng vị kia và bám lên được, tất nhiên so với Âm Hậu thì có trọng lượng hơn rất nhiều.

“ Vị tỷ tỷ này nói không sai à, ca ca là tên hoa tâm chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi” Hoàng Dung cười nói, nàng nhìn nữ nhân kia một bộ thân cận với Đế Thiên An mà đối phương không chút bài xích, nàng cũng chủ động cho mình chút thân phận.

“ Ca ca” Loan Loan nhãn châu khẻ đảo, nàng làm sao không nghe ra tiểu cô nương này cũng đang tranh chút chủ quyền với mình đây, cười khẻ nói : “ sao Loan Loan lại không biết công tử có một vị muội muội như vậy chứ?”

Đế Thiên An không đáp rồi lại ngồi xuống chổ cũ.

Loan Loan tay lăng không cách hấp lấy vò rượu gần đó, Loan Loan lại chủ động ngồi vào lòng nam nhân kia, một bên cách không rót rượu, sau đó đôi môi đỏ mọng kia uống một ngụm rồi hướng nam nhân kia hôn lấy.

“ Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, ca ca là tên hoa tâm bại hoại” Hoàng Dung nhìn một màn nam nữ hôn nhau kia mà xấu hổ thầm mắng.

“Không biết xấu hổ!” Đông Phương Bạch cũng mắng lấy.

Về phần Thượng Quan Tiểu Tiên chỉ hừ lạnh, gương mặt âm trầm nhìn.

“ Công tử, nô gia hiện giờ chỉ mong sau cho nhanh tối xuống, nô gia nhớ mong ngài hai ngày nay sắp đã không chịu được” Loan Loan không một chút để ý mấy nữ bên cạnh, sai khi tiếp rượu ra mặt đầy ửng hồng, nàng tràn đầy phong tao câu dẫn cất lời.

“ Đừng làm rộn! không nên để nó thức dậy nàng hẳn đã rõ ràng hậu quả” Đế Thiên An đối với phong tao Loan Loan chỉ nhẹ lay đầu, tiểu ma nữ này nhận hắn yêu thích cùng biết mình có địa vị cho nên gan lớn, còn dám trêu chọc hắn.

“Loan Loan hiển nhiên rõ ràng hậu quả à, lần trước người ân sủng Loan Loan như vậy, Loan Loan cũng đã biết một mình Loan Loan khó mà nhận được người hết yêu thích, hiện giờ chổ này còn vài cái xinh đẹp nữ tử à, Loan Loan cũng không ngại đâu” Loan Loan tao khí mười phần nói ra.

Lập tức Hoàng Dung mặt ngượng đỏ, hiển nhiên nàng rõ ràng cái nữ tử kia nói điều gì, lòng hốt hoảng vừa thẹn vừa mắng lại có chút gì đó chờ mong…
Đế Thiên An không dây dưa tiếp vấn đề này, hắn nhìn Đông Phương Bạch nói : “ ta vừa rồi đã hạ thủ lưu tình, chẳng hay Phương Bạch bằng lòng giúp ta một vấn đề nho nhỏ được chăng, nếu được ta cấp cho nàng một tin vui”

Đông Phương Bạch cũng rõ kẻ kia nói sang chủ đề khác, nàng cũng thuận nước đẩy thuyền : “ công tử muốn bản tọa điều gì?”

Đế Thiên An đáp : “ Ta cần đại lượng thiên địa tài bảo trong trời đất”

“ Là vậy ư?” Đông Phương Bạch thầm nói, dò hỏi : “ được, công tử cần bao nhiêu?”

Lấy Nhật Nguyệt Thần Giáo hùng cứ một vùng Triệu quốc, thiên tài địa bảo có không ít, nếu có thể kết minh hữu cùng qua lại với một cái Thiên Nhân trẻ tuổi này, đối với nàng lẫn thế lực mà nói chỉ có lợi.

Đế Thiên An nói : “ Bao nhiêu ta cũng được, tất nhiên ta cũng không để nàng phí công”

Thượng Quan Tiểu Tiên chen lời : “ chàng cần dược liệu, Kim Tiền Bang cũng có không ít, như chàng muốn ta cũng có thể cấp cho”

Giá trí của Đế Thiên An đã cho nàng cùng phụ thân biết rõ không hề nhỏ, nếu như lôi kéo được hoặc là kết thông gia, riêng Thượng Quan Tiểu Tiên hay là Kim Tiền Bang đều có lợi cả.

“ Tốt” Đế Thiên An hài lòng thốt lên.

Hoàng Dung hiếu kỳ hỏi : “ ca ca, ngươi cần nhiều dược liệu như vậy làm gì?”

“ Luyện đan” Đế Thiên An cười nói.

“ Luyện đan” Thượng Quan Tiểu Tiên, Hoàng Dung cùng Đông Phương Bất Bại thốt lên.

Chỉ riêng Loan Loan thì ánh mắt thoáng qua quang mang, nàng rõ ràng y muốn luyện đan làm gì, hẳn là khôi phục lại lực lượng của mình. Mà thứ đan dược kia há lại phàm đan được, cho nên cần đại lượng thiên tài địa bảo.

Đế Thiên An lại nói : “ như vậy đi, ta trước giúp nàng một chuyện, đó là muội muội của nàng thất lạc tin tức”

“ Ngươi!” Đông Phương Bạch con mắt mở lớn thất thố hô lên.

Đế Thiên An chậm nói : “ muội muội nàng đang ở phái Hằng Sơn làm ni cô, về phần danh tính....”

“ Là gì?” Đông Phương Bạch gấp gáp truy hỏi, muội muội thất lạc thời niên thiếu đây là một cọc tâm sự mà bấy lâu nay bản thân cùng huynh trưởng nhất mực tìm kiếm, nhưng giống như mò kim đáy bể vậy vẫn không thu được tin tức gì.

Đáng nói là chuyện này chỉ có nàng cùng huynh trưởng hay rõ, Tu La công tử làm thế nào mà biết được chuyện này?

“ Tên là Nghi Lâm” Đế Thiên An đáp.

Tại hắn rà soát ký ức của Đông Phương Bạch cũng biết đến nàng còn có một cái muội muội thất lạc, dựa theo hắn thôi tính ra lại chính là Tiếu Ngạo Giang Hồ trong Nghi Lâm nữ ni cô, có thể nói tại thế giới này phát sinh ra biến hóa không nhỏ.

“ Nghi Lâm” bốn nữ đồng loạt lẩm bẩm danh tự này.

Đông Phương Bạch con mắt nhìn chằm chằm Đế Thiên An, hỏi : “ lời công tử là thật ư?”

“ Công tử cần thiết phải lừa gạt Đông Phương giáo chủ ư? Như nếu không tin có thể tự đi kiểm chứng thông tin này” Loan Loan mở miệng nói.

Đông Phương Bạch nhãn châu lay chuyển : “ chuyện này công tử vì sao mà biết được?”

Đế Thiên An nói : “ trên đời này nếu ta muốn biết một chuyện cũng đâu phải là khó, đây là món quà ta tặng nàng, thế nào?”

“ Được, ta đáp ứng công tử” Đông Phương Bạch lên tiếng, trong lòng khó mà bình tĩnh được, bây giờ nàng cần làm nhất chính là đến Hằng Sơn xác định thật hư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK