Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể không đứng, bởi phía sau Thượng Quan Vân Khuyết là hai người mà y nói.

“ Chuyện gì vậy? các ngươi?” Thượng Quan Vân Khuyết không rõ hỏi, sau đó nghe được tiếng bước chân ở sau quay đầu lại liền thấy hai cái thân ảnh đi đến, hỏi : “ các ngươi, các ngươi xong rồi à?”

Cơ Tự Nguyên không trả lời đi đến trước Trương Tử Phàm nói : “ Phàm nhi”

“ Nghĩa phụ!” Trương Tử Phàm đi đến đáp lời.

Cơ Tự Nguyên nói : “ từ hôm nay con đại diện cho nghĩa phụ cùng Thông Văn quán, cần hết mực phò trợ cho Cơ Tinh Vân, biết rồi chứ”

“Hài nhi minh bạch!” Trương Tử Phàm thần sắc nghiêm túc

Cơ Tự Nguyên cúi đầu thấp giọng bên tai Trương Tử Phàm : “ phải dành hắn đến Thông Văn quán, không thể để hắn bị nữ nhân Huyễn Âm phường mê hoặc, không thể để hắn đi Huyễn Âm phường”

“ Hài nhi rõ rồi” Trương Tử Phàm đáp lại.

Cơ Tự Nguyên đi đến trước hai cái tỷ muội Khuynh Quốc, Khuynh Thành.

“Nhìn ta làm gì?!”

“Muốn đánh nhau phải không ?!”

Khuynh Quốc, Khuynh Thành nhìn xem Lý Tự Nguyên hai mắt thẳng nhìn chính mình, khó chịu quát hỏi lấy.

“Hai vị, khuyển tử lần đầu vào giang hồ, rất nhiều việc làm đều không làm đến nơi, xin các vị rộng lượng, bái biệt các vị” Cơ Tự Nguyên chẳng những không có sinh khí, ngược lại rất là khách khí ôm quyền thi lễ.

Thân làm Thông Văn quán môn chủ Lý Tự Nguyên có cho mình tình báo, hai nữ tử này hắn biết được là công chúa Nam Đột Quyết, hai người này đến trung nguyên du ngoạn, cho nên mới cực kỳ khách khí như vậy.

“ Nghĩa phụ! Người…” Trương Tử Phàm khó hiểu, hắn rõ ràng nghĩa phụ mình cao ngạo vô cùng, ấy vậy mà đối với xú bát quái hai người khách khí vô cùng.

“Ân?!” Khuynh Quốc, Khuynh Thành hai người nhìn chăm chú một mắt, cả hai cảm giác thân phận giống như bị Lý Tự Nguyên xem thấu tựa như.

Cách một đoạn, Cửu Thiên Thánh Cơ hai người quỳ một chân cúi đầu thi lễ trước Kỳ Vương Cơ Mậu Trinh.

“ Hai người các ngươi từ nay về sau ở bên cạnh Cơ Tinh Vân không được ghen ăn tức ở, giữa hai bên tuyệt đối không cho phép tranh giành tình nhân, rõ chưa?!” Cơ Mậu Trinh hai tay chắp sau lưng, thái độ lãnh ngạo hướng về phía hai người này ra lệnh.

“Vâng” song tỷ muội cung kính đáp.

Bỗng nhiên, sắc mặt toàn bộ đám người đều biến sắc.

Cùng một lúc ai nấy đem mắt nhìn về bầu trời, bởi bọn họ cảm nhận được một luồng áp lực từ trên bầu trời truyền xuống.

Vừa nhìn lên ai nấy mắt mở lớn, bởi thấy được một cái xích hồng lưu tinh từ bầu trời rơi xuống với tốc độ cao.

Thế của đạo xích hồng hư ảnh này quá lớn, ai nấy đều ngưng thần vận khí đề phòng.

“ Ầm!!”

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, đạo xích hồng kia đã từ trên rơi xuống sân viện trống trải, ngay tại trước chổ dùng cơm của đám người Lục Lâm Hiên, tạo nên một trận ba động thanh âm, kình khí cùng khói bụi nhấc lên.

“ Chuyện gì thế?” Khuynh Quốc, Khuynh Thành lớn tiếng hỏi.

“ Kẻ nào?” Cơ Tự Nguyên, Kỳ Vương lớn tiếng chất vấn, ánh mắt nhìn chằm chằm trong khói bụi quang mang xích hồng một thanh dài binh khí như thương, cùng với một cái thân ảnh không rõ.

Sát khí dày nặng mà cả hai cảm nhận để cho cả hai biết kẻ đến tuyệt đối lực lượng không một chút thấp nào, thực lực trên cả hai, sự xuất hiện của một cái không rõ cường giả đến chổ của Cơ Tinh Vân, để cả hai ngưng trọng lên.

Một cơn gió nổi lên, khói bụi lắn xuống.

“ Hả?” Cơ Tự Nguyên, Cơ Mậu Trinh đồng tử co rút lên, thầm kinh.

Không chỉ cả hai những người khác cũng kinh sợ.

Bởi bọn họ thấy được một màn để bọn họ chấn trụ,

Xích hồng binh khí hai đầu, một đầu là họa kích hai mặt đầu kia là mâu, khảm nạm hai đầu rồng tỏa ra hung lệ sát khí, thanh binh khí này bọn họ đã nghe qua, đây là một thanh từng đồ lục qua mấy trăm vạn nhân mạng.

Thanh đệ nhất hung binh Họa Kích Huyết Long Mâu, thanh vũ khí thuộc về Bách Việt chi chủ.

Chỉ thanh binh khí cũng đã nói lên thân phận của người ở bên. Mà thật ra cũng không cần đến binh khí, chỉ ngoại hình không lẫn vào đâu kia bất cứ ai cũng có thể biết y là ai rồi.

Song long màu tím vờn quanh, dung mạo tuấn lãng, đôi mắt xanh như sao trời, mái tóc xanh lam được mão quan cẩn thận bó buộc, năm đao tứ kiếm cở nhỏ định vị đầu tóc,y phục thần tuấn không thiếu uy nghiêm, một tấm trường bào hoàng kim không gió tung bay tản ra quang mang.

Thấy cái thân ảnh kia, đám người đồng loạt nghĩ đến một cái tên Việt Đế- Thiên Trạch.

“ Ngươi chất vấn trẫm” Thiên Trạch bước đến trước, lạnh nhạt hỏi.

Cơ Tự Nguyên, Cơ Mậu Trịnh khẩn trương chắp tay quỳ một chân cúi đầu thi lễ.

“ Kỳ vương Cơ Mậu Trịnh tham kiến Việt Đế” Cơ Mậu Trinh đã thấy qua Việt Đế, bản thân cũng đến Đế thành một lần xin quy hàng, mặc dù gả nam nhân trước mắt dung mạo khác biệc với Việt Đế mà nàng nhận biết, chỉ là cái khí chất cùng ngoại hình lẫn song long kia và cả hung binh thì không sai được.

Trên đời này còn kẻ nào có thể cầm được đệ nhất hung binh kia, có thể có được hai đầu rồng tím lượn lờ xung quanh đây?

“ Thông Văn quán Cơ Tự Nguyên tham kiến Việt Đế!” Cơ Tự Nguyên dù chưa gặp vị tuyệt thế Đế Vương này, tuy nhiên thông tin thu về thì không ít, thấy y ngoại hình liền biết vị nào đến.

Những người khác thấy Cơ Mậu Trinh và Cơ Tự Nguyên thi lễ, thế lực phụ thuộc rối rít quỳ bái theo sau. Chỉ có Thượng Quan Vân Khuyết, Khuynh Quốc, Khuynh Thành, Lục Lâm Hiên thì đứng nhìn.

“ Ôi mẹ ơi, tỷ tỷ hắn là Việt Đế đó sao?” Khuynh Thành nói.

Khuynh Thành nói : “ Đúng rồi! giống như lời đồn”

Lục Lâm Hiên đưa mắt nhìn, đối với vị thần ma đế vương này nàng cũng muốn xem.

“Thông Văn quán cùng Kỳ Vương lại đến chổ này! Xem ra cũng không phải đến nơi này ôn chuyện đâu nhỉ? Trẫm rất hứng thú đấy” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Cơ Tự Nguyên khẩn trương nói : “ bẫm Việt Đế, Tự Nguyên nhận được một cái tin đồn cho nên đến nơi này xác nhận, trên đường đi thì gặp Kỳ Vương”

“ Là” Cơ Mậu Trinh nói vào : “ không biết Việt Đế đến Thục quốc, tiểu vương nghênh giá chậm trể, thật thật trách”

Thiên Trach lạnh nhạt nói : “ lời này của các ngươi, trẫm có nên tin hay không?”

Cơ Tự Nguyên cùng Cơ Mậu Trinh cũng khẩn trương lên, cả hai vạn lần không nghĩ đến kẻ đến chính là thần ma Thiên Trạch, đối mặt với vị Đế Vương này cả hai trong lòng có quỷ cho nên có phần chột dạ.

“ Chẳng dấu gì Việt Đế, tiểu vương nghe được một cái tin tức về Xích Tiêu bảo tàng, cho nên đến đây dò la, muốn mượn tìm bảo tàng thông tin dâng lên cho Việt Đế kiếm” Kỳ Vương lúc này đem chuyện Xích Tiêu bảo tàng nói ra.

“ Tự Nguyên cũng chung mục đích” Cơ Tự Nguyên thành khẩn nói.

“ Đứng lên đi” Thiên Trạch nhàn nhạt nói, để lại hung binh của mình trên đất, bước lên một bước đã xuất hiện tại gian phòng trong, Luyện Khí ngưng một cái bảo tọa ngồi lên.

“ Tạ ơn Việt Đế” Cơ Tự Nguyên, Cơ Mậu Trinh đáp, sau đó đứng dậy, đưa mặt nhìn nhau một cái đi đến trước, những kẻ khác quỳ bái cũng chậm rãi đứng dậy.

“ Ngài... ngài đến tìm sư... sư ca... của ta” Lục Lâm Hiên có chút khẩn trương nói.

Thiên Trạch biết còn hỏi : “ sư ca nàng là ai?”

Lục Lâm Hiên nghẹn họng.

“Chính là tại hạ!” Cơ Tinh Vân từ gian nhà đi ra, hắn đã thấy được vị này xuất hiện, tuy cũng bất ngờ khi đại nhân vật này tìm đến mình, hắn có phần kính sợ có phần hiều kỳ lẫn ngạc nhiên.

Thiên Trạch nói : “ Cơ Tinh Vân ư?”

“ Để cho Việt Đế biết tên cùng đến nơi này tại hạ quả thật thụ sủng nhược kinh” Cơ Tinh Vân nói.

Thiên Trạch ẩn ý nói : “ chỉ là lâu ngày không giết người, thành ra không ít kẻ lại thấy Bản Đế dể trêu chọc, cho nên không biết sống chết cứ thích mạo phạm long uy.”

Cơ Tinh Vân lấy lòng nói : “ người mà dể trêu chọc à, trên đời này chỉ sợ có kẻ đui mù ngu ngốc mới dám mạo phạm ngài thôi”

Lời hắn nói ra rất được mấy người ở bên góp lời tán đồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK