Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách nhóm người A Cẩu một đoạn về mé trái chừng 5 mét, cường trán nam tử cầm một viên Huyết Thạch lên nắm vào lòng bàn tay, cho đến khi y mở ra viên Huyết Thạch chỉ còn lại bụi cám, hơn nữa không còn màu đỏ nữa mà là xám trắng.

Toàn bộ năng lượng bên trong viên Huyết Thạch đều bị gả đàn ông này hấp thụ.

“ Thứ tốt à” y nhỏ giọng, khóe môi nhích lên độ cong nhỏ.

Gả lại đặt bàn tay lên tảng đá lớn, mắt thường có thể thấy toàn bộ sắc hồng trên tảng đá lớn nhanh chóng biến mất, chúng đều hội tụ về một chổ, nói đúng hơn là bị một cái hấp lực từ cách tay y hút vào.

Nhưng vì góc khuất lại thêm những kẻ ở đây lại chú ý vào công việc khai thác Huyết Thạch, nên không ai để ý.

“ Đi rồi” gả nam tử thầm nói, đem đầu xoay về phương hướng hang động phía sau, nhếch môi cười bí hiểm.

Hắn rõ ràng phát hiện được có một kẻ luôn theo dõi, không nói chính xác hơn không phải là hắn, mà cái gả này suốt từ đầu đến khi rời đi tầm mắt chỉ dành cho một người chính là A Cẩu.

“ Dựa theo ký ức của ta biết, hắn chính là Đại Tế Sư tiền nhiệm của Thần tộc, phụ thân của Tâm Nguyệt Hồ, Phục Hy”

Phục Hy là Đại Tế Sư tiền nhiệm của Thần tộc, nhưng hắn đã bị khu trừ chức vị này đả bị lột đi. Mà người làm ra chính là một đứa con gái khác của hắn Tầm Nguyệt Quỳ.

Hắn bị giam ở Thiên Nhai Hải Các tù ngục của Thần tộc đến chết, nhưng lại thành công trốn ra. Lại dẫn theo một nhóm người Thần tộc chung lý tưởng của mình, phản đối Thần tộc hành vi, lập nên Thần Ẩn Bộ là những Thần Tộc thiện lương ưa chuộng hòa bình.

Hắn là đào phạm chịu Thần tộc truy nã, nhưng lại dám đến Bắc Sơn mỏ than, tại cái nơi tràn đầy nô lệ này, lại chăm chú nhìn vào A Cẩu, tất nhiên là có mục đích.

Tại trên người A Cẩu có cất giấu một cái bí mật.

Người khác có thể chỉ biết A Cẩu là nô lệ của Đại Thương, nhưng Phục Hy lại biết rõ thân phận của hắn, bởi nó chính là cháu ngoại của hắn Vũ Canh.

A Cẩu là Vũ Canh chuyện này nếu Đại Thương chưa diệt vong chính là đại trò cười, nhưng khi Đại Thương diệt vong là một chuyện khác.

Thật ra A Cẩu đả chết rồi, hắn chết bởi đám quân Chu tràn vào thành, vì cản lại quân Chu để cho thê tử mình chạy trốn mà bị đâm chết.

Thương Trụ tử nạn, Tâm Nguyệt Hồ lại tự tay giết con trai mình, nhưng nàng lại thâu thiên hoán nhật lừa gạt vô số ánh mắt. Tự nguyện hy sinh, dùng thần nguyên của mình để che chở linh hồn của Vũ Canh.

Dựa vào sự trợ giúp của mẫu thân, trước khi mặt trời mọc lên Vũ Canh đã kịp nhập vào cơ thể A Cẩu, người cùng chết cùng thời khắc với hắn, mà chuyển sinh sống lại, không nói đúng hơn là chiếm đoạt thân xác của A Cẩu.

Phục Hy nghe tin Triều Ca đối kháng với Thần tộc lén lút đuổi đến muốn đem đi con gái cùng cháu trai mình nhưng đả muộn. Hắn lại phát hiện ra được thần nguyên trên cơ thể A Cẩu, liền đoán ra được đứa con gái mình thủ đoạn mà tìm đến.

“Bong!!!!!”

Tiếng chuông đồng ngân vang lên khắp nơi trong hang động, đây là tín hiệu nghỉ ngơi cho đám nô lệ.

Đám người A Cẩu vội vả di chuyển đến một nơi, hòa vào những người nô lệ đang vội vả chạy nhanh đến một chổ, tại cái sân trống khá rộng, nơi đó có đặt mười mấy cái thùng gỗ đựng đầy cơm.

Các thùng đặt cách nhau, mỗi thùng đều có nô lệ vây kín, bọn họ không hề để ý tay chân bẩn thỉu gì, thò tay bốc lấy mà ăn lấy.

Vũ Canh đã đói bụng sớm không chịu được bon chen luồn lách qua, nhưng hắn còn chưa kịp thò tay vào đả bị lão Thái chủ quán bắt lấy một tay kéo về phía sau.

“ Ê tiểu tử, đợi chút đã” lão Thái híp cặp mắt cười nói : “ ngươi đừng có gấp, phải dâng cơm cảm tạ đả”

Vũ Canh tràn đầy khó hiểu, hỏi : “ Tại sao chứ?”

“ Lúc nãy không phải đả nói rồi sau, quy định của nơi đây, lúc nãy ngươi vừa đến, chưa có cống hiến gì đúng không?” Lão Thái tiếp tục nói : “ Lý Tịnh đại nhân quy định ban cho chúng ta cơm ăn, cho nên trước mỗi bữa ăn chúng ta đều phải mang lòng cảm tạ chứ”

Lão Thái tiếp tục vỗ về : “ Bây giờ mà có được cơm ăn là điều không phải dễ dàng đâu. Những thức ăn đó phải để dành cho những người cống hiến trước chứ. Các ngươi đợi một chút đợi bọn họ ăn xong là đến phiên các ngươi thôi”

Vũ Canh nhìn cái đám nô lệ ăn lấy ăn để phía trước, dựa vào số lượng người kia cùng với cơm, đợi bọn họ ăn xong thì còn nào miếng nào chứ. Bây giờ hắn cùng Bạch Thái đả đói bụng cồn cào rồi, hơn nữa trước đây thân là vương tử làm sao mà chịu cảnh này cho được.

“ Đừng có giỡn nữa, chúng ta cũng rất đói rồi” Vũ Canh lôi kéo Bạch Thái tiến lên trước, lại nói : “ cứ thế này chúng ta cũng chẳng còn cơm mà ăn đâu”

Lão Thái gương mặt tươi cười nháy mắt biến mất mà thay vào đó là hàn băng, lạnh lùng nói : “ tiểu tử, ta đả nói phải tuôn theo quy định”

Một tay vươn ra tóm chặt lấy cổ tay Vũ Canh, mặc cho hắn vùng vẩy, lớn tiếng : “ nếu ai cũng giống như ngươi, muốn sao được vậy, thì ở đây còn gì phép tắc nữa. Không có phép tắc thì làm sao mà hoạt động, đạo lý này ngươi có hiểu không?’

“ Ăn phân đi” Vũ Canh quát mắng : “ sản xuất, sản xuất chỉ có thằng cẩu nô tài như ngươi mới coi trọng việc này. Lúc nào cũng để trong miệng, ở đây làm việc 10 năm là thằng tù binh cao cấp là tự hào lắm sao? Có thể đùa cợt với chúng ta thõa mãn bản thân, ăn phân đi. Đừng tưởng rằng ta chưa xem qua, những việc này bổn thiếu gia hiểu được trong lòng các ngươi muốn gì”

Lão Thái lửa giận bốc lên, quát : “ ngươi nói cái gì?”

Vũ Canh lại mắng lớn :“ Ta nói ngươi là thằng cẩu nô lệ đó, vì lấy lòng chủ nhân mà lắc đầu vẩy đuôi. Cái gì mà Lý Tịnh đại nhân, hắn chỉ xem chúng ta là chó mà thôi, còn nói cái gì mà cảm tạ, nghe mà mắc ói”

Lão Thái đã không nhịn được, vươn tay rút lấy sau lưng thanh côn quất một cái lên đầu thiếu niên phía trước thật mạnh, khiến cho đầu bắn ra máu tươi.

“ Con mẹ mày, mày bị nhập ma à” Lão Thái quát mắng A Cẩu : “lập tức dập dầu nhận lỗi cho ta”

Vũ Canh làm sao mà chấp nhận được, trừng mắt không chút nào sợ : “ muốn ta dập đầu, đợi kiếp sau đi”

“Thằng nhãi không biết sống chết, để ta dạy dỗ cho ngươi” lời còn chưa dứt lão Thái đả nâng lên thanh côn tiếp tục đập xuống người Vũ Canh.

“ Bốp”

“ Bốp”

“ Bốp”

Từng cú vung côn đánh lên, Vũ Canh chỉ có thể gồng mình gánh chịu những đòn đánh mạnh mẽ từ lão Thái giáng xuống.

Kinh biến đến quá nhanh, hắn trước đây là vương tử của Đại Thương, từ nhỏ đả cao ngạo ương bướng, sống lại trên thân thể của nô lệ A Cẩu vẫn mang theo cái tính cách như trước đây.

Cũng chả trách Vũ Canh như hiện giờ, dù sao hắn chỉ là một đứa bé mà thôi. Đứng trước việc mình chịu thiệt làm sao mà chấp nhận được cơ chứ.

Hiện tại hắn đả không còn vương tử cao quý của Đại Thương mà là nô lệ thấp hèn của Thần Tộc, dám cải lời chủ quản phá vở quy cũ đặt ra. Chẳng khác nào là tự đi tìm đường chết cả.

Việc làm của Vũ Canh chẳng khác nào là bọn trẻ trâu ngáo đá, à không với độ tuổi của hắn sừng còn chưa mọc chỉ là trẻ nghé mà thôi, không nhận rõ hoàn cảnh cũng như thân phận của mình lại trước mặt cấp trên mắng nhiếc, cho nên bị ăn hành như bây giờ cũng không quá gì lạ.

Bạch Thái chứng kiến A Cẩu bị đánh, nhịn không được nhảy ra che chắn, cầu xin : “ không ăn nữa, chúng tôi không ăn nữa. Cầu xin ngài đừng đánh nữa”

“ Hừ... bây giờ không phải là chuyện ăn hay không nữa mà là nguyên tắc” Lão Thái lời dứt nâng côn lên đầu, nhắm thẳng vào đầu Bạch Thái quật xuống.

Bạch Thái chỉ là nữ tử, lão Thái lại là tráng hán khỏe mạnh, chỉ một đập này xuống trực tiếp đem đầu nàng đánh cho muốn ngất đi, máu tươi trên trán bắn ra.

Lão Thái lại huy côn đánh lên người Bạch Thái một côn, khiến nàng trong miệng phun ra máu tươi.

“ Đủ rồi!” một thanh âm khác cách không xa lão Thái vang lên, người nói từ một trung niên đứng tuổi có khuôn mặt chữ điền, y là cấp trên của lão Thái : “ trừ Lý Tịnh đại nhân không ai ở đây được phép giết người. Lý Tịnh đại nhân chỉ thích sản xuất không thích xác chết”

Lão Thái gương mặt liền chuyển sang tươi cười : “xin lỗi.... quan trên! xin lỗi”

Có cấp trên đả nhắc nhở lão Thái tất nhiên sẽ không vì một nô lệ mà đắc tội y, cũng như ngu ngốc phá vở luật lệ ở đây, để rồi trong 10 năm vất vả đổi lấy cái chủ quản nho nhỏ so với các nô lệ khác hưởng đãi ngộ tốt hơn nhiều.

Một khi y đánh mất địa vị hiện giờ, hắn có thể sinh tồn được dưới cái môi trường khắc nghiệt này ư? Cho nên lão Thái tất nhiên sẽ không vì hai đứa nô lệ mà làm việc ngu xuẩn được.

Xoay lưng, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét về đám nô lệ đứng xem : “được rồi! Không có gì để nhìn hết thời gian ăn cơm rồi. Tất cả trở về làm việc”

Đoạn y rời đi, rồi nói cho Vũ Canh cùng Bạch Thái : “ các ngươi cũng vậy đó, một ngày không làm việc thì ngày đó đừng nghĩ có thể ăn cơm! Biết không?”

“ Bạch Thái muội thấy sao rồi?” Vũ Canh nhìn Bạch Thái đôi mắt nhắm nghiền vì đau đớn lo lắng hỏi.

“ Muội không sao” Bạch Thái gian nan đáp lại, máu trong miệng không ngừng phun ra theo từng cú ho, nội tạng cũng bị trọng thương dưới hai đòn đánh của lão Thái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK