Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói về vị Thiên Sư trẻ tuổi nhất Thiên Sư phủ, từ khi Lý Hàn Y rời đi Triệu Ngọc Chân một mực chờ đợi người kia quay lại.

Nhưng đông đi xuân tới, khắp núi hoa đào nở, Triệu Ngọc Chân ngồi ở hoa đào dưới tàng cây, cũng không cần dùng kia Ly Hỏa Trận Tâm Quyết cũng rất mau có thể ăn được như vậy lớn lại ngọt đào.

Chỉ là kia cái nói ba tháng sau sẽ còn trở lại tiên nữ kiếm khách nhưng vẫn cũng không có tới.

Triệu Ngọc Chân có chút mất mác, sư phụ Lữ Tố Chân nói xinh đẹp đàn bà đều thích gạt người, quả nhiên là thật. Hay là chờ ăn đào đi, Triệu Ngọc Chân nằm dưới tàng cây, nhắm mắt lại nghe hoa đào hương, ngơ ngác suy nghĩ.

Lý Hàn Y sở dĩ chậm trể không đến chính là đến Côn Lôn sơn đạt được Kiếm Tiên bội kiếm lưu lại Thiết Mã Băng Hà. Sau đó lại bị Thiên Trạch quấy nhiễu, cuối cùng theo lệnh mẹ mình quay về Kiếm Tâm Trủng cùng ông ngoại một thời gian, khi rời đi mới nhớ đến còn hẹn với đạo sĩ ngốc.

Chỉ là ba tháng ước hẹn trễ mất một tháng trời.

“Đạo sĩ ngốc, còn chờ ăn đào à?” Đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên, Triệu Ngọc Chân ngẩng đầu nhìn lại, chứng kiến bóng người dùng khăn xám che mặt đang đứng trên cành hoa đào.

“Tiểu tiên nữ, ta rất muốn biết giọng nói thật của cô ra sao.” Triệu Ngọc Chân mỉm cười nói, mười sáu năm qua hắn chưa bao giờ xuống núi, suy nghĩ vẫn trong sáng như làn nước trong, ngày ngày đều tiếp xúc với các nhân nhân tu đạo, mỗi lời đều xuất phát từ tận tâm can, không mang theo chút ý đùa bỡn không thuần khiết nào.

Thế nhưng người bình thường nghe được rõ ràng là những lời bại hoại xấu xa. Nhất là với một kẻ không lâu trước còn bị một người trắng trợn khinh bạc, mấy lời của Triệu Ngọc Chân chẳng khác nào đem củi khô thiêu đốt.

Ánh mắt Lý Hàn Y lóe lên vẻ phẫn nộ: “Tiểu đạo sĩ, ngươi muốn chết à?”

Triệu Ngọc Chân đứng lên, phủi bụi đất trên người: “Tiểu tiên nữ, ngươi xuống đây nói chuyện đi.”

“Nói cái rắm!” Lý Hàn Y mắng một tiếng, Thính Vũ kiếm trong tay rời vỏ, tay trái thi triển một chiêu kiếm chém về phía Triệu Ngọc Chân.

Triệu Ngọc Chân vội vàng lui lại phía sau, ngón tay múa lên, vẽ thành một phù triện, chỉ trong chớp mắt cuồng phong gầm thét, cát bay đá chạy.

Lý Hàn Y cầm kiếm lui lại phía sau, tay phải lại rút một thanh kiếm nữa ra, ánh sáng lạnh bùng lên, lạnh lẽo tới thấu xương.

“Tiểu tiên nữ, thanh kiếm này của cô không tệ.” Triệu Ngọc Chân khen, lại nói : “Tiểu tiên nữ, cô tới muộn một tháng”

“ Là vì thanh kiếm này cùng gặp một cái cường đại người” Lý Hàn Y nói.

Triệu Ngọc Chân thản nhiên ‘ồ’ một tiếng rồi nói: “Đáng tiếc, hôm nay vẫn không có đào để ăn.”

Rốt cuộc Lý Hàn Y không nhịn nổi nữa, không nhiều lời vô nghĩa với đạo sĩ đầu óc không bình thường này, Thiết Mã Băng Hà thi triển một chiêu kiếm đánh úp lại, kiếm thế cuồn cuộn như hàng ngàn kỵ binh đạp tan đồng bằng lao tới

Triệu Ngọc Chân nhưng là khoát tay, nhẹ giọng quát lên: “Ngăn!”

Lý Hàn Y kiếm thế bỗng nhiên tiêu tán, nàng cầm kiếm, hơi có chút đờ đẫn: “Đây là cái gì võ công?”

“Đạo pháp, Đại Long Tượng Lực.” Triệu Ngọc Chân cười nói.

“Ta không xứng ngươi xuất kiếm?” Lý Hàn Y ánh mắt lẫm liệt, tức giận càng hơn.

Thua Thiên Trạch nàng có thể chấp nhận, cái tên kia quá biến thái, nhưng mà cái tên đạo sĩ ngốc này nàng không chấp nhận được.

Triệu Ngọc Chân lắc đầu: “Đại Long Tượng Lực là là chí cao đạo pháp, ta núi Thanh Thành cao nhất bí học, so với Vô Lượng Kiếm pháp chỉ cao không kém.”

Lý Hàn Y lớn tiếng : “Ta bất kể, ngươi xuất kiếm.”

Triệu Ngọc Chân cười nói: “Ngươi dùng vốn thanh âm nói chuyện, ta liền xuất kiếm.”

“Ngươi.” Lý Hàn Y tay phải giơ lên thật cao Thiết Mã Băng Hà kiếm, tay trái cũng nâng lên Thính Vũ Kiếm, cả giận nói: “Đi chết đi!”

Hai kiếm đều xuất hiện, lập tức tại trong sân nhà đánh ra một cái rãnh, Triệu Ngọc Chân một cái bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã đi vào.

Lý Hàn Y thừa thế một bước bước lên, lại là một kiếm đánh xuống.

Kia Đại Long Tượng Lực đúng là là núi Thanh Thành chí cao đạo pháp, cầm đi đối phó đôi tay này kiếm thuật cũng không phải là không địch, có thể Triệu Ngọc Chân nhưng cũng sinh ra lòng háo thắng, cao giọng quát lên: “Hoa Đào!”

Lý Hàn Y sững sốt một chút, cho là hắn tại hô cái gì người, quay đầu nhìn lại, lại thấy một chuôi kiếm gỗ đào dưới đất chui lên, hướng về phía nàng xông thẳng tới.

Cô nghiêng đầu, kiếm gỗ đào lướt sát qua mái tóc, dừng lại trong tay Triệu Ngọc Chân...

Triệu Ngọc Chân trong miệng lẩm bẩm thì thầm: “Một thành một bại, gọi là một kiếp, từ trước khi có thiên địa, đã có Vô Lượng Kiếp.”

Đột nhiên toàn bộ núi Thanh Thành chấn động.

Trong rừng chim chóc kinh hãi bay tứ tán, trong núi muông thú chạy như điên, những con thú ngày thường rất hiếm thấy như tê tê, gấu, rắn, thậm chí cả bọ cạp, rết giấu mình dưới đất cũng điên cuồng chạy xuống chân núi.

Có khách tới cầu đạo hành hương chứng kiến con gấu lớn bằng hai người chạy qua trước mặt mình, sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn. Nhưng con gấu kia lại như không hề thấy bọn họ, chỉ một lòng muốn chạy xuống chân núi.

Môn nhân núi Thanh Thành vội vàng rút kiếm gỗ đào ra, tưởng có đại địch tới xâm phạm, nhưng chỉ thấy toàn bộ sinh vật trên núi Thanh Thành đều bỏ chạy như điên như dại, trong thời gian ngắn cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Vài vị thiên sư đang bế quan luyện khí lục đục xuất quan, sau khi chứng kiến dị tượng này lập tức bấm ngón tay tính toán.

Thế nhưng một giọng nói thiếu kiên nhẫn ngắt lời bọn họ, chưởng giáo núi Thanh Thành thế hệ này, Lữ Tố Chân đi ra khỏi đại điện: “Tính cái gì mà tính, bách thú sợ hãi uy thế của hắn lao nhao chạy xuống núi. Toàn bộ núi Thanh Thành còn ai làm được chuyện này? Lên đỉnh Phúc Lộc, tìm Triệu Ngọc Chân!”

Đám người lập tức khinh thân lên đỉnh núi Phúc Lộc.

Lúc này, Lý Hàn Y cũng phát giác xung quanh dị tượng, hơi lộ ra một tia kinh ngạc, hỏi lấy: “Đạo sĩ, ngươi đây là cái gì kiếm pháp?”

“Vô Lượng Kiếm, Vô Lượng Kiếp, vào kiếp này người, sanh sanh đời đời, vạn kiếp bất phục.” Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng giơ lên kiếm.

Lý Hàn Y chỉ cảm thấy kia nho nhỏ kiếm gỗ đào sau lưng tựa hồ từ từ hiển hiện ra một chuôi kiếm thật lớn ảnh, không khỏi trong lòng cả kinh, vội vàng nắm chặc trong tay hai thanh trường kiếm.

“Ta có một kiếm tên vô lượng, lấy vô lượng vượt mười ngàn pháp, lấy một kiếm phá vạn kiếm.” Triệu Ngọc Chân trong miệng nhẹ giọng thì thầm, chém xuống một kiếm. Tựa như như trăm thước dài kiếm, bổ ngang xuống.

Nhìn một kiếm này để Lý Hàn Y nhận được áp lực, rất giống với nàng đối mặt với người kia, song lại không có cái cảm giác mãnh liệt áp bách, không có cái cảm giác không thể chiến thắng, không thể vượt qua kia.

“Thính Vũ!” Lý Hàn Y giận quát một tiếng, trong tay Thính Vũ Kiếm chấn minh không chỉ, lại rời tay ra.

Thính Vũ vốn do Kiếm Trủng rèn ra, là kiếm có linh hồn. Giờ phút này nó cảm thấy sợ hãi cho nên tự ý trốn khỏi chiến trường.

Lý Hàn Y đành điều khiển Thiết Mã Băng Hà, cao giọng quát.

“Ngươi khiến muông thú khắp núi sợ hãi bỏ trốn, ta sẽ khiến hoa đào rơi khắp núi!”

Vừa dứt lời, hoa đào khắp núi lập tức bay lên, chiêu kiếm này gọi hoa đào trong cả ngọn núi, mạnh mẽ ngăn cản kiếm hồn trăm thước kia.

Trong sân hoa đào bay lượn, Lý Hàn Y phá tan mưa hoa, lại thi triển một chiêu kiếm.

Giờ đang là mùa xuân, chiêu kiếm này của Lý Hàn Y khiến sương lạnh bay khắp nơi, cô cầm danh kiếm Thiết Mã Băng Hà trong tay, thi triển ra mạnh nhất một chiêu của mình hiện giờ.

Kiếm tên Nguyệt Tịch Họa Thần.

Lúc này đã là mùa xuân, Lý Hàn Y một kiếm này nhưng đưa tới sương lạnh bay vẩy, Chỉ Thủy Kiếm Pháp đã đến tầng thứ hai, một kiếm của nàng so với trước kia đến hỏi kiếm Triệu Ngọc Chân còn cường càng mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK