Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này ở bên ngoài Bạch Phát Tiên đả đem đám người vây công đánh cho một thân thương thế, có điều hắn cũng không có ra tay kết liễu đám người này :“ Thiên Ngoại Thiên ta vô ý cùng với Trung nguyên là địch, như vậy là nhân nhượng quá nhiều rồi, đừng ngu ngốc làm những điều mất mạng nữa”

Đường Liên ôm một vai đứng lên, khó nhọc nói : “ Đừng nói nhiều, người ma giáo các ngươi tiến vào Bắc Ly, chính là phá hủy đi giao ước năm đó”

“ Chuyện năm đó” Bạch Phát Tiên hừ lạnh, nói : “ Chuyện năm đó mấy đứa nhóc các ngươi thì biết được chuyện gì, bỏ đi, coi như ta thay sư tôn các ngươi chỉ điểm các ngươi một chút”

Bên trong xe ngựa Đế Thiên An tiếp tục ăn lấy mấy chiếc bánh Quế Hoa trên xe, đầu quay sang khung cửa phát hiện Lôi Vô Kiệt đang chạy theo.

Tên này cũng xui xẻo vốn dĩ hắn cùng với Tư Không Thiên Lạc bị Bạch Phát Tiên chấn bay cả hai xém rơi dưới xe ngựa, nhưng Tư Không Thiên Lạc một đập đem hắn đẩy xuống để mình ở lại, chạy bám theo một hồi định lấy đà nhảy lên thì đụng ngay Tiêu Sắt mở cửa sổ đem hắn đập rơi xuống lần nữa, cuối cùng nỗ lực một hồi bám theo.

“ Tiểu tử này, căn cốt thanh kỳ là kỳ tài luyện võ, thiên tư không thấp quả là khối mỹ ngọc” Đế Thiên An nhìn Tiêu Sắt quăng đi hộp gỗ mà Lôi Vô Kiệt hay đeo cho hắn, tiếp tục nói : “ Hai người các ngươi cũng vậy”

“ Ta, ta không biết võ công” Tiêu Sắt tiếp lời, bên tai vang lên ầm ầm thanh âm lần nữa lên tiếng hỏi : “ Huynh thật không định ra tay”

“ Y lẻ nào phát hiện ra ta giả ngủ ư” giả vờ ngủ say Vô Tâm nghe được trong lòng cũng nhắc lên gợn sóng về vị nam tử này.

Nơi này chỉ có ba người bọn họ, ngoài trừ Tiêu Sắt ra thì chính là nói hắn, hắn có thể khẳng định người nam tử này võ công rất cao. Đồng thời hiếu kỳ rốt cuộc là kẻ nào ra tay đả thương được y.

Đế Thiên An liền nói : “ Bản lĩnh lớn nhất của ta chính là cua lấy thiếu nữ phương tâm, võ công chỉ để lòa thiên hạ thôi, ngươi không để ý những bộ vũ khí khôi giáp đều hoa lệ chính là để hấp dẫn nữ nhân sao, người nhìn vào biết ta là cao thủ giang hồ, vẻ ngoài tuấn lãng lại thêm nhìn qua ngươi thấy ta giống người nghèo sao”

Tiêu Sắt gật đầu nói : “ Quả thật”

Đế Thiên An nhìn Tiêu Sắt lên tiếng hỏi : “ Ngươi hình như biết thanh kiếm trên tay Lôi Vô Kiệt, nó gọi là gì đúng rồi ngươi kiến thức nhiều như vậy nói một ít nhàm chán đi”

Tiêu Sắt trầm ngâm, Đế Thiên An thần bí nhưng một điều hắn có thể biết người này giống như Lôi Vô Kiệt kiến thức cực kỳ ít, à không kiến thức về giang hồ cực kỳ ít, những danh môn thế gia lẫn giang hồ người nổi tiếng đều không nghe đến, giống như từ cục đá nứt ra một dạng.

Chậm rãi nói : “ Trường kiếm Sát Bố không ngờ Lôi Vô Kiệt là đệ tử của Lôi Oanh. Lôi Oanh một trong Lôi Môn tứ kiệt năm đó tuổi còn trẻ dựa vào tàn bản đả phục dục lại thuật Hỏa Chước đả thất truyền từ lâu. Thời kỳ đỉnh cao uy vọng của y còn cao hơn cả Lôi môn môn chủ Lôi Thiên Hổ.

Sau đó không biết vì sao y làm trái tổ huấn, chuyển sang luyện kiếm, nghe nói y tự mình tìm được vật liệu đặc biệc. Dung hợp với thuật thuốc nổ của Lôi môn rèn được một thanh trường kiếm, gọi là Sát Bố kiếm. Khi xuất kiếm tiếng sấm vang rền ánh lửa thấu trời.

Y dùng thanh kiếm này xông pha giang hồ, gần như có được một vị trí Kiếm Tiên, cuối cùng bại trong tay Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, từ đó về sau mai danh ẩn tích”

Đế Thiên An tiếp lời : “ Kiếm Tiên, Tuyết Nguyệt Thành, chặng đường sắp tới hẳn rất thú vị”

Lúc này bên ngoài Lôi Vô Kiệt cầm trên tay Sát Bố Kiếm the tay hắn khẻ vuốt long hình trên đó, cường đại lực lượng tuôn ra cùng với Bạch Phát Tiên chiến đấu. Lôi Gia vốn nghiêm cấm đệ tử dùng kiếm lẫn đao, mà Lôi Vô Kiệt lại sử dụng cũng khiến cho đám người kinh ngạc lên.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng bọn họ cũng rất nhanh ngưng trọng khi mà Lôi Vô Kiệt đả bị Bạch Phát Tiên hạ gục, lăn một vòng trên đất đồng thời cổ xe ngựa bánh xe cũng đổ gãy mấy con ngựa kéo cũng thoát ly khỏi trói buộc chạy đi.

“ Trường kiếm Sát Bố, đệ tử của Lôi Oanh, tưởng ta không dám giết các ngươi sao” Bạch Phát Tiên nhìn về bạch y trường sam của mình bị lủng hai lổ lớn nhìn về thanh kiếm bên cạnh Lôi Vô Kiệt liền đoán ra được là ai, trên tay động vào chuôi kiếm nội lực thoát ly.

Chỉ thấy vô số hòn đá lớn nhỏ quanh không gian đám người chậm rãi phiêu bồng lên, còn vươn vấn khí tiếm, theo Bạch Phát Tiên rút kiếm ra thân hình nhanh đến cực hạn lao đến đám người chỉ để lại một vệt tàn ảnh lướt qua bốn người, cho đến khi thân hình hắn hiện ra đem chuôi kiếm thu vào vỏ thân ảnh bọn họ đả nằm dưới mặt đất mang theo vết thương.

“ Ngươi là ai” Bạch Phi Tiên ngưng trọng lên nhìn một thân ảnh nam tử xuất hiện không xa mình, người này lại để cho hắn e ngại, ngay vừa rồi một kiếm xuất ra lao đến công kích một trong đám người bị thân ảnh này chặn lại.

Đế Thiên An xòe ra quạt xếp, chậm rãi nói : “ nếu ngươi thành tâm muốn biết, thì ta từ bi bác ái báo phương danh cho các ngươi. Thiên hạ người như rồng như phượng, thế gian chỉ có một Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử”

Bạch Phát Tiên nhìn nam tử tuấn lãng xuất hiện, mặc dù nhìn sắc mặt y tái nhợt như người trọng thương, nhưng bản năng nói cho hắn biết tên nam tử này cực độ nguy hiểm, rất nguy hiểm.

“ Thiên hạ vô song công tử, khẩu khí công tử thật lớn” Bạch Phát Tiên nói.

Đế Thiên An cười cười : “ không lớn không lớn”

Bạch Phát Tiên trầm mặt, hỏi : “ công tử muốn cản ta”

“ Ta với ngươi không thù, không oán cũng chẳng đoạt thê giết cha của ngươi, tại sao là địch” Đế Thiên An một tay vươn ra dìu lấy Tư Không Thiên Lạc đứng dậy nói.

Bạch Phát Tiên nhìn Đế Thiên An một hồi, từ lời của y đối phương không có ý nhúng tay vào, sau đó xoay lưng đi đến Vô Tâm nhìn dung mạo của hắn, liền thốt lên : “ Giống, thật sự là quá giống”

Ngay khi lời hắn vừa nói xong thân ảnh lung lay của Đường Liên đứng dậy, sau đó từ miệng phun ra một viên ám khí. Bạch Phát Tiên mặc dù không nhìn thấy phía sau nhưng cao thủ như hắn đối với nguy hiểm vẫn cảm nhận được, thân hình nghiêng người trong gang tấc né đi được một ám khí cực nhỏ cực nhanh màu hồng lao đến.

“Sương Diệp Hồng” Bạch Phát Tiên lạnh giọng lên khi từ trước ngực của hắn lau qua, hầu như liền đánh trúng hắn : “ Không ngờ ngươi bị thương như vậy lại có thể sử dụng thủ pháp này. Trong lứa Đường Môn này, chắc ngươi có thể lọt vào ba hạng đầu. Xem ra ta vẫn xem thường ngươi rồi Đường Liên”

Lời vừa dứt Bạch Phát Tiên đả hóa thành một vệt tàn ảnh, chuôi kiếm ngọc thúc vào bụng hắn, nhanh chóng đem tay bóp lấy yết hầu, rồi quăng mạnh hắn về phía Vô Tâm đang an tọa, lạnh giọng nói : “ Còn ai muốn lên nữa”

"Còn có ta " Lôi Vô Kiệt lên tiếng, cố gắng nâng lên thân hình bò lên thế nhưng vừa nói xong liền bị Tiêu Sắt đi đến đem tay đè xuống bả vai hắn, nói: "Nếu như ngươi không muốn sau này trở thành người tàn phế, thì đừng cố chống nữa

"Uy, ngươi còn có thể hay không thể đứng lên" Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên trên đầu của Đường Liên, để cho hắn kinh ngạc quay đầu xem xét lại tìm không ra âm thanh kia, nhưng âm thanh kia lại tiếp tục vang lên : “đừng nhìn nữa, chỉ có ngươi nghe thấy thôi. Nếu như ngươi còn có một chút khí lực, vậy thì đứng đến trước mặt của ta đi. Còn nhìn gì nữa, nhìn nữa thì cái tên tóc bạc đó sẻ mang ta đi đấy, nhanh lên đứng trước mặt ta "

Đường Liên tuy là trong lòng khó hiểu, nhưng là không có biện pháp chút nào, chỉ có thể dùng hết sở có sức lực đứng lên, khó khăn dời đến Vô Tâm trước mặt, chặn hắn.

“Liên” Thiên Nữ Nhụy lo lắng lên tiếng, ánh mắt nhìn qua Đế Thiên An cầu mong

Bạch Phi Tiên dừng bước chân lại, khẽ nhíu mày: "Đường Liên, ta vốn không muốn giết ngươi. Ngươi cần gì phải ép ta. "

Đường Liên đang muốn mở miệng, lại phát hiện một miếng cuối cùng chân khí đả hết, cả người liền muốn quỳ rạp xuống đất, có thể bỗng nhiên hắn cảm giác một bàn tay để ở tại phía sau lưng của hắn trên, một mãnh liệt chân khí từ bàn tay kia trung truyền đến rồi trong thân thể của hắn.

Hắn cảm thấy một loại không nói ra được ấm áp cùng húc, vừa rồi đau đớn phảng phất sẽ nứt ra thân thể đang bằng tốc độ kinh người khôi phục, trong đầu lại vang lên thanh âm của Vô Tâm :“ còn bao nhiêu ám khí nữa? Thấu Cốt Đinh,Thiết Tật Lê, Long Tu Châm? Ngươi chỉ có cơ hội tung một đòn, phóng ra hết tất cả. Thủ pháp Vạn Thụ Phi Hoa không phải mỗi người Đường Môn đều có thể nắm giữ được, nhưng ngươi là Đường Liên, nhất định không thành vấn đề. "

“ Bỏ đi, bỏ đi ngươi cố chấp như vậy thì tiếp ta một kiếm đi” Bach Phát Tiên thấy Đường Liên nhứt định không chịu tránh ra, thở dài, trường kiếm trong tay vung lên, kiếm quang lóe ra.

“ Chính tại lúc này” Vô Tâm lên tiếng, nội lực tràn vào người hắn nhiều hơn.

Vạn Thụ Phi Hoa là Đường Môn đệ nhất ám khí thủ pháp, mặc dù là Đường Liên cũng không có hoàn toàn nắm giữ, nhưng lúc này thân gặp tuyệt cảnh. Lại có thêm Vô Tâm hòa thượng giúp đỡ, Đường Liên dĩ nhiên lần đầu tiên đem Vạn Thụ Phi Hoa luyện thành dùng đến cực hạn.

Hắn hầu như đem trên tay tất cả ám khí đều ném ra ngoài, chúng nó như là một đóa hoa giống nhau ở trên không trung trán thả ra, sau đó hướng về phía Bạch Phát Tiên công kích.

“ Làm sao có thể” Bạch Phát Tiên kinh hô kiếm ngọc chắn ra một lớp lồng hộ thân cương khí màu xanh lam ngưng hình.

Đem chống đở lấy nhưng theo Đường Liên lần nữa dồn lực đẩy hết thảy chân khí trong mình ra thì Vạn Thụ Phi Hoa mang theo hết thảy ám khí xuyên thủng lồng hộ thân cương khí của Bạch Phát Tiên, đem hắn oanh bức lui về sau, thậm chí rơi xuống vách núi bên dưới.

“Ngươi quả không để cho ta thất vọng, có điều trình độ này không cản được hắn bao lâu” Vô Tâm dùng truyền âm nhập mặt lên tiếng, theo tay hắn thu lại Đường Liên không có chân khí gia trì cũng nhanh ngã xuống, thân ảnh hắn chậm rãi đứng dậy vươn vai một cái.

“Liên” Thiên Nữ Nhụy nhanh chóng cất bước đi đến đở lấy Đường Liên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK