Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về hắn đã thông qua Đạo Chích biết rõ hết mọi chuyện, không phải thủ hạ hắn yếu kém mà đụng phải địch nhân quá lợi hại, hơn nữa giờ phút này không phải là lúc bàn tính đến chuyện phạt hay không.

Thiên Minh nhìn xem hắn trong tay Mặc Mi chợt nhớ ra chuyện gì nói: " ông chính là Cừ Tử mà Nguyệt Nhi hay nói đến, vừa rồi ông giở mấy chiêu đã chế trụ tên quái nhân hút máu kia, lợi hại thật."

Yên Đan lên tiếng : “Ngươi chính là Thiên minh.”

"Ông biết tên của ta à?" Thiên Minh nghi hoặc hỏi.

Yên Đan nói : “ biểu hiện vừa rồi của ngươi có chút ngốc nghếch, nhưng ngốc rất dũng cảm”

Thiên Minh nghe, sờ cái đầu, tít mắt cười nói: “ông là đang khen thưởng ta sao?”

Yên Đan nhìn xem Thiên Minh tay vũ khí, nói: “Xem ra ngươi còn được đến Mặc Gia đời đời tương truyền chí tôn vũ khí, Phi Công”

Thiên Minh nghe xong sợ bị Cự Tử đòi lại, vội vàng đem nó ôm ở trước ngực: “ cái này là ta khổ cực hết sức bằng bản lĩnh mới lấy được “

Yên Đan tay đặt lên vai hắn nói : “Có thể có được Phi Công, liền đại biểu ngươi cùng nó hữu duyên. Muốn xông qua nguy hiểm trùng điệp cấm địa cơ quan, xác thực không dễ dàng.”

Thiên Minh nói : “ đương nhiên rồi, nó là ta Nguyệt Nhi cùng thông qua đó”

Nói xong hắn lại nhớ đến một chuyện, thần sắc buồn bã : “ nhưng mà Nguyệt nhi đã bị một ả xấu xa tóc tím bắt đi mất rồi”

Nghe được đám người Lưu Sa cau mày, cả bọn hợp tác với Đế quốc công phá Cơ Quan thành cho nên biết lần này không ít thế lực tham dự vào. Khi công phá vào thành lại có một nữ tử tóc tím ư? cả bọn nhớ là không có xuất hiện.

“Thiên Minh, nếu có người khi dễ bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Yên Đan nghe xong tâm tình nhấc lên gợn sóng không yên, tự trách cùng áy náy rồi bị hắn đè xuống, hướng Thiên Minh hỏi.

Thiên Minh đáp : “Đương nhiên là liều mạng cũng muốn bảo vệ bọn hắn!”

Yên Đan nói : “Ta cùng giống như Thiên Minh quyết phải bảo vệ, cho dù nỗ lực lại lớn đại giới, đối với tàn hại Mặc Gia ắt phải khiến chúng nợ máu trả bằng máu”
Vệ Trang hỏi : “Ngươi muốn làm đối thủ của ta?”

Yên Đan lạnh băng đáp : “Chúng ta cho tới bây giờ liền là đối thủ”

Vệ Trang nói: “Có thể thoát chết dưới Sa Xỉ kiếm ngươi là ngươi là người đầu tiên”

Yên Đan nói : “Năm xưa nhát kiếm đó đúng là hung hiểm cùng cực”

Vệ Trang cười nhạt, hỏi : “Ngươi cho rằng lần này vận khí còn sẽ tốt như thế sao?”

Yên Đan nói : “Ồ, ngươi nghĩ như vậy thật sao?"

Vệ Trang hỏi : “Còn có tốt hơn giải thích sao?”

Yên Đan nói: “Có một lời giải thích, chỉ e, ngươi không muốn thừa nhận nhát kiếm năm xưa, nếu ta không phải cho ngươi cơ hội, ngươi cho rằng, Sa Xỉ có thể đả thương được ta ư?"

Vệ Trang hỏi : “Ngươi làm như vậy, là vì cái gì?”

Yên Đan hỏi : “Đã ngươi đã phỏng đoán đến ta còn sống, như thế nào lại đoán không được đáp án?”

“Cự Tử lão đại, cùng tên bại hoại này còn có cái gì nói, mau đuổi hắn đi đi.”Thiên Minh lại đứng ở Yên Đan mà nói.

“Thiên Minh, nơi đây nguy hiểm, ngươi lui xuống.” Yên Đan một tay khoát lên Thiên Minh trên vai nói.

“Hừ!” Vệ Trang lạnh rên một tiếng, đem Sa Xỉ nâng lên một tay vuốt sống kiếm, chậm nói : “ tiếp theo đến phiên ngươi rồi”

Mặc Mi chỉ thẳng, Yên Đan cất lời : “Ta không ra tay ngươi rất không cam lòng”

Vệ Trang đáp : “Ta ghét nhất là làm việc không dứt khoác, có điều vì ngươi ta có thể phá lệ giết ngươi thêm lần nữa”

Yên Đan đáp lại : “Năm xưa ta từng nói nếu ngươi không giết được ta, thì sẻ chẳng có cơ hội thứ hai đâu”

Vệ Trang đáp : “ Điều này sẽ biết ngay thôi”

Yên Đan nhìn qua Thiên Minh, cất lời : “ Thiên Minh, chuyện còn lại cứ giao cho ta”

Trong đại sảnh nhất thời trở nên yên tĩnh dị thường, đang xuất thủ trước đó, sát khí bị hoàn toàn che giấu, cái này là cao thủ ở giữa quyết đấu. Đám người khuôn mặt suy nghĩ, lại là ngay cả cũng không dám thở mạnh một tiếng, sợ nhiễu loạn này quỷ dị bình an.

Rất nhanh an tĩnh liền qua đi, kiếm khí lập tức phun trào khắp cả Mặc Hạch nơi.

Vệ Trang Sa Xỉ phun ra kiếm khí màu vàng cam hoành hoành một khu.

Yên ĐanMặc Mi màu đen mực khí quanh quẩn khắp người hắn cùng lan tỏa ra ngoài.

“ KENG!”

Cả hai cùng một lúc phát động thế công, hai kiếm va chạm nhau.

Trong sát na va chạm kiếm khí cùng kiếm khí tương tranh phân cao thấp, kình lực lan tỏa khắp nơi.

Hai người giao thủ tuy nhiên tại trong chớp mắt, lập tức tách ra hơn mười trượng, riêng phần mình không nhúc nhích

Hai lọn tóc của cả hai rơi xuống mặt đất, kiếm khí của cả hai đến nhanh cũng tán nhanh sau đó.

Khí kình vẫn còn tại, áo bào cả hai tung bay.

Máu tươi từ Yên Đan nhỏ xuống mặt đất.

Chỉ sau đó mấy giây, Vệ Trang "Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lập tức một chân quỳ xuống.

Sa Xỉ mủi kiếm lập tức chạm lên mặt đất tóe ra hoa lửa gánh chịu thân thể cho Vệ Trang không có ngã xuống.

“Ngươi bại rồi” Yên Đan cất lời.

Vệ Trang đem tay lau đi vết máu trên miệng : “ ngươi thật ngu xuẩn”

“Còn dám khẩu xuất cuồng ngôn” Đại Thiết Chùy tức giận lớn tiếng.

Vệ Trang nghiêng đầu nhìn Yên Đan : “Ngươi vốn không hiểu chiến đấu giữa kiếm và kiếm, không có thắng bại, chỉ có sinh tử”

Yên Đan xoay người lại, nói: “Tiếp tục đánh xuống, ngươi sẽ chết”

“Ngươi sợ rồi ư?” Vệ Trang dùng Sa Xỉ trên mặt đất khẽ chống đứng lên.

Yên Đan nói : “Ngươi cùng Cái Nhiếp lúc giao thủ, bị Uyên Hồng trọng thương, vừa rồi lại bị Mặc Mi thương tới yếu hại”

“Vậy thì thế nào?”Vệ Trang lạnh lùng lên tiếng, coi như hắn bị trọng thương thì thế nào, hắn căn bản chẳng ngại sinh tử đây.

Yên Đan nói : “Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ngươi đã không còn khả năng còn sống rời đi Cơ Quan Thành, toàn bộ thủ hạ của ngươi đã thụ thương, nếu khăng khăng đánh tiếp thì toàn bộ Lưu Sa tổ chức của ngươi sẽ bị diệt tại đây”

Vệ Trang hỏi : “Vậy ngươi còn đang chờ gì nữa?”

Yên Đan đem Mặc My nhập vỏ : “Vệ Trang ngươi đi đi, lần này ta tha cho ngươi một con đường sống”.

Lời này vừa ra đám người biến sắc.

“ Tại sao chứ? tại sao lại tha cho hắn, phải báo thù cho Cái đại thúc” Thiên Minh không chấp nhận được nói.

Cái Nhiếp cùng Vệ Trang giao thủ, nhưng Vệ Trang lại dùng âm mưu thủ đoạn, trước thì dùng Hắc Kỳ Lân giả dạng Thiên Minh trọng thương Cái Nhiếp, sau lại đoạn kiếm Uyên Hồng bị Cái Nhiếp dùng mủi kiếm gãy chế trụ nhưng không giết.

Vệ Trang không có đếm xỉa mà ra tay thêm một lần nữa khiến Cái Nhiếp thương thế thêm nghiêm trọng, tuy không chết nhưng hiện giờ cũng lâm vào nguy hiểm.

Khi Thiên Minh duổi đến thì đã thấy Cái đại thúc bị Vệ Trang đả thương, hắn làm sao mà nhịn được khi Cừ Tử thả kẻ này đi.

Không chỉ có Thiên Minh mà Đại Thiết Chùy cũng không phục, hắn đi lên nhưng bị Cao Tiệm Ly một tay chặn giữ, tuy không rõ song hắn lựa chọn tin tưởng Cừ Tử.

“ Tha cho chúng ta, ngươi mạnh miệng rồi đấy! Cơ Quan thành đã sụp đổ, một lát nữa thôi đế quốc cường giả sẽ tiếp nhận nơi này. Hay là các ngươi cho rằng chỉ có chúng ta đến nơi này thôi đó chứ” Xích Luyện lúc này đi lên nói : “ dù là viện binh của ngươi mời đến, các ngươi có thể chống đở được bao lâu?”

Lời nàng nói ra khiến cho đám người họ Mặc biến sắc.

“ Chúng ta đi được rồi! Cứ để bọn chúng ở đây” Hồng Liên lại nói tiếp, nhuyễn kiếm lại hiển hiện.

Vệ Trang cau mày, hắn nghe cũng đã rõ được Xích Luyện ẩn ý, một mặt thông báo việc nơi này kết thúc, viện binh của Yên Đan đã đến cũng không cần thiết phải ở lại nơi này, mà hắn lần này mục đích đến đả bại Cái Nhiếp đã thành không cần thiết phải chết chung cùng bọn người này.

“Các ngươi nên tận dụng thời gian còn lại” Vệ Trang nói xong cất bước mà đi.

Yên Đan thấy đám Lưu Sa rời đi mà thủ hạ mình vài kẻ không muốn : “ để bọn họ đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK