Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Hí hí hí hí” Tiếng ngựa hí trong đêm không ngừng vang lên, mà không chỉ ngựa toàn bộ gia súc trong thành Tuyết Nguyệt đều xảy ra dị động, thậm chí đang ở tầng trời bay lượn vàng hạc, thân ảnh run rẩy sau đó mang theo chủ nhân mình hạ xuống,không dám ở tầng trời bay lượn.

“ Rốt cuộc là chuyện gì?” Phi Hiên kinh hô hỏi lấy.

Lý Phàm Tùng hô lên một tiếng : “ đến”

“ Xuy xuy xuy” từng tiếng xé gió trong đêm vang lên, trên bầu trời mười mấy chuôi binh khí ở trên đó bay lượn, đáng nói là chúng bay quanh một đầu chim to lớn, màu sắc sặc sở để lại một cái bóng đen in trên mặt đất.

“ Trời ạ, đầu chim này cũng quá lớn đi” Lôi Vô Kiệt giật cả mình nhìn trên bầu trời cả kinh lên.

“ Đây là... cơ quan điểu” Tiêu Sắt nhìn trên bầu trời con mắt ngưng trọng nhìn về khác người chim lớn, trong đêm tản phát ra quang mang ánh sáng.

Đầu chim lớn này không phải là một đầu chim bình thường, bởi vì không có con chim nào lại làm bằng hoàng kim châu báu, trên người là các bánh răng cơ quan cả, một đại hình cơ quan Chu Tước cất lên một tràng thanh âm, rồi vỗ cánh bay xuống Đăng Thiên Các.

“ Lớn như thế, hẳn giá trị hơn cả ngàn vạn lượng hoàng kim” Tư Không Trường Phong cầm trường thương thốt lên.

“ Phập” “ Phập” “ Phập” hai mươi bốn chuôi vũ khí lượn lờ xung quanh khung cơ quan bắn mạnh xuống mặt đất, tạo thành một cái vòng tròn quanh khu vực trống, cắm sâu dưới mặt đất.

“ Tạch” “ Tạch” Một tràng tiếng cơ quan vang lên, khung Chu Tước từ trên bầu trời rơi xuống, nặng nề “ Ầm” một tiếng lớn kéo lên khói mù, sau đó lại phát ra đinh tai cơ quan.

Một bộ váy quần liền áo màu xám, từng thớ cơ săn chắc cường tráng của nam tử hiện lộ rõ ràng, chỉ giử lại một ống tay áo ngắn tay khoát lên bả vai rồi vát xiên xuống eo, phần ngực đến bụng hoàn toàn bại lộ, một chiếc thắt lưng màu đồng ở ngang eo.

Hai dải lụa phủ xuống đến gối mang trên đó hai quả cầu tròn giống như chiếc lục lạc bó buộc, chiếc váy quần phủ dài đến mắt cả chân phía trên một tấc thì dừng, một dải lụa khác uốn lượn ở hai tay trôi nổi bồng bềnh trong không khí.

Đôi chân trần để lộ một đầu tóc dài xanh như hỏa diễm bốc cháy, tuấn mỹ dung mạo để cho nữ nhân trầm mê trước dung mạo. Đôi mắt vẫn luôn đóng chặt tựa như người mù một dạng.Người này không ai khác chính là Đế Thiên An, ngoài hắn ra còn có thể là ai chứ.

“ Là hắn” Tư Không Trường Phong, Đường Liên, Tiêu Sắt, Tư Không Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt kinh hô lên, khi bọn họ nhận ra nam tử trên khung cơ quan kia.

“ Bắt thang lên hỏi ông trời
Thế gian ai đủ cùng ta so tài
Ông trời ổng nói lại rằng
Vạn năm đi nữa mới chăng có người”

Đế Thiên An một tay nâng chung rượu như phỉ thúy, một tay cầm quạt ngọc phe phẩy.

Lôi Vân Hạc nghe xong ngẩn người một hồi xong, cười lên một tràng lớn, lớn tiếng phá đi bầu không khí an tĩnh, nói : “ đủ ngông, đủ cuồng, tiểu tử khẩu khí lớn lắm”

“ Tên này đúng là tự đại ngông cuồng mà” Lạc Minh Hiên nói tiếp : “ nhìn y giống như cao tăng Tây Vực vậy”

Duẫn Lạc Hà ánh mắt thoáng qua quang mang, cất lời : “ tên này đúng là giàu có, khung cơ quan điểu kia toàn là vàng ròng bảo ngọc à”

“ Thế gian người như rồng như phượng, trên đời chỉ có một Đế Thiên An, thiên hạ vô song công tử, Mỹ Nam Phái môn chủ đến chiếm thành đoạt mỹ nhân.”

Cả Hạ Quan lại im lặng chỉ còn thanh âm quanh quẩn của nam tử vang vọng, sau đó lại như sóng triều vang lên.

“ Tên điên” Lý Phàm Tùng hô lên một cái.

Tiêu Sắt một tay che trán thở dài, nói : “ hắn đúng là e sợ thiên hạ không loạn mà”

“ Chiếm thành đoạt mỹ nhân” Lôi Vô Kiệt thốt lên.

Đường Liên con mắt ngưng trọng nhìn y, rồi nói : “ hắn điên rồi”

“ Cái tên bại hoại tự cuồng này” Tư Không Thiên Lạc mắng lấy.

“ Ha ha ha” Tư Không Trường Phong lại cười lớn một tràng, nói : “ chiếm thành đoạt mỹ nhân, không biết công tử định đoạt ai?”

Đế Thiên An cười lớn : “ có bao nhiêu đoạt bấy nhiêu”

“ Tốt” “ Tốt” “ Tốt” Lôi Vân Hạc thốt lên ba tiếng lớn, cười vui vẻ : “ tiểu tử này khẩu khí lớn lắm, không sợ không có mạng tiêu thụ sao?”

Lý Hàn Y trên đỉnh Thiên Các nhìn xuống bên dưới tuấn lãng nam tử, một bộ tím vàng y phục, quạt ngọc phe phẩy tay lại cầm chung rượu, đứng trên một khung xa hoa lộng lẩy cơ quan điểu, xung quanh hắn là các chuôi binh khí cắm tròn trên mặt đất, từ Tư Không Trường Phong kể lại để nàng biết y thực lực cao cường.

Gần đây nhất y lại bước vào Mộ Lương thành cùng với Cô Kiếm Tiên đại chiến, lại toàn thân trở ra. Thực lực của y chỉ e còn trên cả mình, người này tinh thông Phật Ma Đạo võ công, những lời của y tuy cuồng vọng tự đại nhưng y có vốn liếng đó.

Đế Thiên An uống cạn chung rượu, rồi lớn tiếng : “ Sinh sinh tử tử một cái lảo già tàn tật như lảo thì biết cái rắm gì?”

Lôi Vân Hạc mặt lập tức trầm xuống, nộ khí bốc lên, cười lạnh : “ tiểu tử khá lắm, để lảo phu xem thử ngươi có bao nhiêu cân lượng”

Đế Thiên An thở dài nói : “ ta trước nay không đánh người già, nhất là đả già còn bị tàn tật nữa chứ. Ta không cẩn thận một chưởng đập chết lảo làm sao giờ, khi đó lại mang cái danh khi dể người già cả tàn tật”

“ Phốc” Tư Không Thiên Lạc nhịn không được cười lên, một tay vội che miệng.

Lôi Vân Hạc nghe được đầy trán gân xanh, lập tức thúc dục dẫn lôi thuật của mình, đầy trời tiếng sấm, hắn hiện giờ là muốn đem tên tiểu tử không biết trời công đất dày bên dưới phách lôi chết.

Đế Thiên An chậm rãi lên tiếng : “ Tuyết Nguyệt Thành 28 trưởng lão, Lý Hàn Y, Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân có dám cùng ta Đế Thiên An chi chiến”

“Điên rồi” Phi Hiên, Phàm Tùng thốt lên nhìn về Đế Thiên An ngông cuồng như vậy, dám đơn thân một ngựa khiêu chiến Tuyết Nguyệt Thành hết thảy cao thủ.

“ Ngông cuồng” Một âm thanh vang dội từ trên đỉnh Thiên Các vang lên, chính là Kiếm Tiên Lý Hàn Y.

“ Đả Đế Thiên An có nhã hứng, Tư Không Trường Phong ta cũng muốn ứng chiến” Tư Không Trường Phong chân đạp lên trường thương nhảy lên một nóc lâu, mũi thương chỉ xiên khí thế cuồn cuộn tỏa ra.

“Để Lôi Vân Hạc ta phách chết tên tự đại ngông cuồng này” Lôi Vân Hạc nhập bước Tiêu Dao Thiên Cảnh đả sớm nóng lòng muốn thử sức, nay lại có một người võ công chỉ mạnh không kém hắn làm sao có thể chịu được.

Tư Không Trường Phong cười nói : “ Vân Hạc huynh, tự đại ngông cuồng mà huynh nói cách đây không lây y đánh ta bị thương, mới đây y lại độc xông vào Mộ Lương thành cùng Cô Kiếm Tiên chiến một trận đấy”

“ Hả”Lôi Vân Hạc giật mình lên.

“ Không...không... thể nào?” Lạc Minh Hiên miệng lắp bắp.

Tiêu Sắt mở con mắt to, sững sờ, hắn cũng không ngờ Đế Thiên An lại dám đến Mộ Lương thành so kiếm với Cô Kiếm Tiên lại còn toàn thân trở ra được.

“ Chuyện này... không phải đi, bại hoại làm sao lợi hại như vậy” Tư Không Thiên Lạc cả kinh lên.

“Sư thúc...” Phi Hiên cả kinh thốt lên.

Lý Phàm Tùng giờ đây nghe được cũng sợ run lên, thiên hạ nhô ra một đại cao thủ ấy vậy mà bọn họ chẳng hay biết gì cả. Một kẻ có thể cùng với sư phụ bọn họ hàng ngũ, y lại đơn thân độc mã vào chiến ngủ đại Kiếm Tiên đứng đầu.

“ Thế nào đả sợ run người rồi phải không?” Đế Thiên An cợt nhã nói

“Lảo phu chết còn không sợ, liền sợ ngươi, lôi khởi ” Lôi Vân Hạc nộ khí lớn tiếng

Lời vừa dứt trên bầu trời đêm lần nữa tiếng sấm vang rền lại hiện ra từ người hắn quang mang đại thịnh, đầu hạc vàng cũng bay đến gần Lôi Vô Kiệt,đầy trời chấn minh, nước mưa mưa như trút nước xuống.

“ Lên” Đế Thiên An mở đôi mắt ra nhìn về Lôi Vân Hạc, từ dưới đất Thiên Vấn rút ra khỏi vỏ lóe lên kiếm quang bay đến tay của hắn.

“Hỏi trời bao nhiêu tuổi, hỏi đất bao nhiêu rộng. Nhân sinh bao nhiêu dài ngắn, sinh thời vui, chết tội gì . Luân hồi an ở, số mệnh sao có, tình là vật chi, thương sinh tội gì.Tự hỏi trời cao thiên hạ vô địch, kiếm này tên Thiên Vấn”

Đem Thiên Vấn hạ xuống ngang lòng bàn tay vỗ vào chuôi kiếm, chỉ thấy Thiên Vấn như lưu tinh thiểm điện lao đi trong không trung.

Lôi Vân Hạc lớn giọng nói : “ Được một cái Thiên Vấn, được được, đủ ngông đủ cuồng...Lôi Vân Hạc ta cũng muốn xem thử thiên hạ vô địch là thế nào”

“ Thật đáng sợ chiêu kiếm” Tư Không Trường Phong, Lý Hàn Y thầm hô lên khi thấy Đế Thiên An ở trên không trung khí thế tỏa ra cường đại, hướng về Lôi Vân Hạc mà đến, trong mắt họ thân ảnh Đế Thiên An thả người theo sau cánh tay luồn qua chuôi kiếm một vòng sau đó nắm lấy chuôi kiếm, như một đầu giao long vào biển tốc độ nhanh đến cực hạn lao đến.

“ Cửu Thiên Lôi Vân” Lôi Vân Hạc gầm lên, từ người hắn chín đạo lôi vân trên bầu trời rơi xuống tay hắn ngưng tụ thành một đầu mâu thương lao đến Đế Thiên An để lại một vết thiểm điện chớp lên.

“ Uỳnh” Vang dội thanh âm khi va chạm vang lên, đinh tai nhứt óc đầy trời tím sắt không khí bị thổi dạt hình thành một cơn phong bạo mãnh liệt hiện ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK