Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cấm địa Mặc Gia.

"Rắc rắc rắc" liên tiếp tiếng vang cực lớn mặt đất run rẩy, cho người từ đáy lòng cảm nhận được sợ hãi đến tay Cao Nguyệt, Thiếu Vũ Thiên Minh.

"Mới vừa là cái gì thanh âm?" Thiên Minh có chút sợ lên tiếng, khi nghe âm thanh vừa rồi, bọn họ một đường được Đoạn Mộc Dung di chuyển đến nơi này.

"Là Tuyệt Thiên Tỏa " Nguyệt Nhi cất lời lên tiếng: "Đây là Mặc gia tổ sư gia để lại trên đời chỉ có vài người có thể mở nó ra mà thôi"

“ Đi thôi” Đế Thiên An cất tiếng, tay vươn ra nắm lấy tay nhỏ của nàng một tay khác ôm lấy eo Đoan Mộc Dung mà đi.

Mọi việc hắn đã bàn giao lại cho hai nữ của mình ứng biến, lần này xuống nơi đây chính là lấy nốt Ảo Âm Bảo Hạp với kiến thức cơ quan bên trong Mặc Gia.

Có hắn xuất hiện Đoan Mộc Dung cũng không giao tranh với Ẩn Bức để thụ thương, đã bị hắn ra tay nhẹ nhỏm đánh thương, sau đó cùng đám người đi vào đây. Một là trải nghiệm, hai chính là chờ đợi nhiều năm đến hôm nay mới kiến thức cơ quan Thanh Long của Mặc Gia.

Một đoàn năm người bắt đầu di chuyển vào bên trong Cấm Địa mà đi, đều là lần đầu bước đến nhưng không ai sợ hãi chút nào cả, bởi vì lần này còn có Đế Thiên An bảo kê lấy Đoan Mộc Dung.

Cấm địa bên trong, mỗi cách xa nhau trăm trượng thì có một ngọn đèn dầu là năm người chiếu sáng phía trước đường.

Hiện giờ Nguyệt Nhi, Thiên Minhcực kỳ hiếu kỳ trong miệng Từ Phu Tử nằm sâu dưới lòng đất vây nhốt rồng đến tột cùng có tồn tại hay không? cứ mỗi khi hỏi lấy Đế Thiên An đều đáp lại là nụ cười bí hiểm.

Con đường khúc chiết phức tạp, liền giống đi vào một tòa mê cung, bên cạnh vách đá thâm cốc sâu không thấy đáy, đi không được biết rõ xa bao nhiêu sau đó, một tòa vượt qua hai núi ở giữa cầu treo xuất hiện ở trước mắt năm người.

Toà này cầu treo lớn lên hẹn trăm trượng, theo lấy gió núi lay động, bên cạnh liền là từng đoá từng đoá mây trắng, bên dưới mơ hồ thấy được những vật nhọn sắc bén lóe lên, xen lẫn gió núi trận trận gào thét.

Năm người nhanh chóng băng qua cầu treo, thuận lợi thoát ly tiếp tục di chuyển, nguyên bản hẳn là bình thản con đường lại trải rộng hai trượng sâu hố to, hố bên trong còn trộm cắm sắc bén mâu thương, cho người nhìn thấy mà giật mình.

"Đây là cơ quan quỷ quái gì, khiếp quá" Đối mặt loại nguy hiểm này hoàn cảnh, ngay cả Thiên Minh cũng than dài ngắn thở dài, nhìn xem vách đá trên xoay chuyển bánh răng, lại nhìn nhìn hố đáy nguyên một đám lấp lóe hàn quang mâu thương.

Nơi này vốn là không có đường, tại nhượng hắn đi về phía trước liền sẽ mất mạng. Ánh mắt Thiên Minh quét qua vách đá, phía trên còn bốc lên ra từng cổ một nước chảy.

Nơi này mặc dù có cơ quan bánh răng có thể dừng chân, thế nhưng là không ngừng tuôn ra chảy nước, đã không biết chảy bao nhiêu năm, phía trên còn mọc đầy rêu xanh.

Nguyệt Nhi cũng tại quan sát phụ cận cơ quan, nghiêm túc nhìn đã lâu, mới nhẹ giọng nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, nơi này gọi là Hổ Khiêu, chỉ có anh hùng cái thế thần lực trời ban, mới có thể vượt qua nơi này."

“ Thần lực trời ban, vậy là nói ngươi rồi lần trước ngươi nâng cái nồi to thực sự là không nhẹ chút nào” Thiên Minh nhìn một bên Thiếu Vũ lên tiếng

“ Tiểu tử ngươi đúng là đồ đầu đất, đó là thanh đồng đỉnh cái gì mà là nồi chứ” Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh lên tiếng.

“ Anh hùng cái thế vậy là nói ta rồi” Thiên Minh không nghe Thiếu Vũ nói, lập tức đem tay chỉ vào mình cười vui vẻ lên.

Nguyệt Nhi nghe được cười khúc khích lên tiếng : “ chỉ biết ba hoa chích chòe mau nghĩ cách thông qua đi”

Đoan Mộc Dung nhìn ba đứa trẻ phía trước, mặt có chút đỏ hồng nói : “ Ngài không hổ trợ bọn chúng sao?”

Đế Thiên An lắc đầu nói : “ Đây là thử thách cho chúng, nàng yên tâm có ta ở đây không xảy ra chuyện gì, bên ngoài cũng vậy”

“ Ukm” Đoan Mộc Dung gật đầu, sau đó bị đột nhiên Cao Nguyệt hô lên thanh âm cho chú ý: “ Nhìn kìa”

Chỉ thấy trên vách tường xa đó có một vòng tròn thanh đồng đính trên vách đá gắn trên hổ khiếu hình dạng, trên đó còn có vài dòng văn tự trên đó.

"Thiên cân đồng nổ" Cao Nguyệt đọc lên dòng văn tự đó cho hai người nghe lấy, mấy chữ này quá mức nhỏ, nếu như không phải Nguyệt nhi nhìn kỹ, thật đúng là rất nhiều khó khăn phát hiện.

“ Để ta kéo xem”Thiên Minh ánh mắt sáng lên ngay lập tức đem tay chộp lấy ra sức mà kéo lấy, muốn khoe khoang với Cao Nguyệt.

Sau lưng đám người đều là một mặt vẻ mặt bất đắc dĩ, hiển nhiên nhìn đều không ai tin Thiên Minh có thể lấy ra,

Thiên Minh có chút không cam tâm, thả tay xuống, tiếp đó lại xoa xoa trên bàn tay mồ hôi, lần này dùng cả hai tay ra sức kéo ra.

Nhưng gần ba phút qua đi, Thiên Minh thở hổn hển, hai chân đạp ở trên vách tường, hai tay kéo mạnh, lớn hô : “ Yaaaa”

Cuối cùng, Thiên Minh đành ở mặt đất nằm ngửa thở hổn hển.

Thiếu Vũ đi đến cái kia ngàn cân cơ quan trước mặt,một tay nắm chặt móc kéo, hơi hơi cảm thụ một chút bên kia lực đạo, cảm giác không sai biệt lắm, hai chân bỗng nhiên hướng về trên mặt đất giậm chân một cái, một tay kéo.

"Oa, Thiếu Vũ thật là lợi hại." Nguyệt Nhi không chút nào keo kiệt vỗ tay cỗ vũ hắn

Thiên Minh bất mãn lầm bầm :"hừ, thần lực trời ban"

"Ken két" theo lấy đồng vòng bị kéo, thạch bích trên cơ quan bánh răng cũng bắt đầu xoay tròn, tại khoảng cách ba người năm mét xa, một chỗ thạch bích đột nhiên run rẩy dữ dội lên, chậm rãi duỗi ra một khối tứ phương mặt đá.

Bởi vì Thiếu Vũ kéo ra cơ quan, cho nên giờ khắc này ở Mặc Hạch trong mật thất thông qua một chút cơ quan cũng có thể biết được một chút tình báo.

“ Nhìn kìa” Thiên Minh lên tiếng chỉ về tảng đá nhô ra.

Thiếu Vũ cũng phát hiện tình huống, lần nữa kéo động đồng vòng, theo lấy đồng vòng bị chậm rãi kéo ra, một cái hoàn chỉnh bệ đá xuất hiện ở trước mắt năm người.

"Ta biết rồi, chúng ta chỉ cần nhảy lên phiến đá kia trước, sau đó kéo ra Thiên Cân Đồng Nổ để kéo ra phiến đá tiếp theo, rồi chúng ta nhảy qua sau đó lại kéo Thiên Cân Đồng Nổ sau đó…” Nguyệt Nhi phát hiện ra bí mật để thông qua cơ quan này lên tiếng sau đó quay sang nhìn Đế Thiên An cùng Đoạn Mộc Dung đứng phía sau dò hỏi.

Thấy Đế Thiên An gật đầu liền biết mình đả đoán trúng,thân ảnh lui sau vài bước sau đó dậm nhảy lao qua bên kia, tiếp đất nhẹ nhàng.

Thiên Minh gật đầu thế nhưng là tùy theo vấn đề lại tới, hắn gãi đầu nhỏ của mình buồn bực nói: “Ai da, từ đây đến phiến đá chừng hơn hai trượng, chúng ta làm sao nhảy qua”

Chỉ thấy Thiên Minh vừa nói xong, Cao Nguyệt đã nhẹ nhàng khinh thân nhảy qua.

“ Hả” Thiên Minh mở to hai mắt nhìn lấy.

“Hihi” Cao Nguyệt nhìn hai người kinh ngạc nhìn mình khúc khích cười lên, nàng có thể nhảy qua như vậy chính là Đế Thiên An truyền dạy cho nàng khinh công.

Đối mặt chỉ chưa đến năm mét độ dài này nàng vẫn làm được đây, trong người nàng đã có nội công trong đó lại thêm từ nhỏ đã học vũ đạo thân hình linh hoạt hơn Thiếu Vũ Thiên Minh rất nhiều.

“ Anh hùng cái thế Thiên Minh đại hiệp, chuẩn bị xong chưa?” Đế Thiên An một tay tóm lấy cổ áo hắn như gà con nhâc lên.

“ Vẫn chưa, đợi đã” Thiên Minh vội lắc đầu không ngừng, trên tay vội lấy ra trong người hai cây Long Trượng.

Đế Thiên An đợi hắn lấy xong liền đem hắn ném qua.

“ Yaaa” Thiên Minh la lên, nhìn bệ đá đang tiếp đến, có chút sợ lập tức khởi động Long Trượng, khi lại gần trực tiếp đâm vào vách đá.

“ Qua đi!” Đế Thiên An quay nhìn Thiếu Vũ.

Thiếu Vũ lập tức buông sợi xích ra nhanh chóng nhảy qua tiếp cận với hai người...

Nhưng là lúc này, ngay khi Thiếu Vũ tiếp bệ đạ an toàn đột nhiên xảy ra dị biến, bệ đá nơi bọn họ đứng bắt đầu rút về,càng lúc càng ngắn bệ đá. Khiến cho Cao Nguyệt đang đứng yên mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Đế Thiên An một tay vươn ra lăng không khống lực, đem Cao Nguyệt giữ trụ.

Cao Nguyệt phát giác ra cơ thể mình được giữ vững, đem mắt nhìn về sau sùng bái: “ đại ca ca võ công thật lợi hại”

“Chỉ có thể liên tục nhún nhảy và mở ra cơ quan mới đi qua” Đế Thiên An thu tay nhắc nhở bí quyết thông quan.

“ Ân” Thiếu Vũ nhẹ gật đầu, sau đó nắm chặt vòng đồng hung hăng kéo một phát, phía trước thạch bích trên lần nữa xuất hiện một cái bệ đá.

Cao Nguyệt thân ảnh lần nữa tung người vận lên khinh công của mình nhảy qua bên kia bệ đá, ổn định thân thể.

Mà bên kia Thiên Minh lần nữa bị Thiếu Vũ ném qua, sau đó kịp thời nhảy qua bên kia hội tụ với hai người.

Đã biết rõ nguyên lí thông quan, cả ba nhanh chóng thoát khỏi cơ quan nơi này, liên tục nhún nhảy chẳng mấy chốc ba người đã thuận lợi thành công vượt qua Hổ Khiêu cơ quan

So với ba cái hài tử thông quan, Đế Thiên An trực tiếp phi hành mà qua, trong ánh mắt trợn tròn của Thiên Minh cứ thế mà ôm Đoạn Mộc Dung bay qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK