Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thời gian, vô danh sơn núi.

Lẳng lặng đối lập, bốn mắt nhìn nhau hai thân ảnh nam tử.

Một người tay cầm chiết phiết, một bộ thuần trắng y phục, phong lưu nho nhã chi khí, người này danh khí cũng không nhỏ, tại giang hồ phía trên xông ra phong lưu Đa Tình Công Tử, rất nhiều cô nương chào đón.

Y dung mạo tuấn lãng võ công trác tuyệt, lại giỏi một tay họa và giỏi cầm đàn, đi lại trên giang hồ thường hay hướng các cô gái có mỹ mạo lưu xuống bức họa gọi Mỹ Nhân Đồ, hiển nhiên việc này cũng khiến cho nhiều cô nương siêu lòng.

Giờ phút này Đa Tình Công Tử đã nâng Mỹ Nhân Phiến của mình lên, hắn không phải như thường ngày chuẩn bị họa vẻ, mà là nghênh đấu.

Đứng đằng trước năm trượng, một người toàn thân áo đen vóc người khôi ngô mặt nạ nam tử, đao kiếm giống như ánh mắt sắc bén, trên người cái kia khó có thể che lấp sát khí, đôi mắt chằm chằm nhìn gả nam tử phía trước, dường như đang tìm sơ hở từ y.

Hắc y nhân tại giang hồ xông ra danh tiếng không nhỏ, rất nhiều người giang hồ đều không nguyện ý gặp gỡ y, bởi cái nghề nghiệp của y để cho rất nhiều người kiêng kỵ, thần bí mà cổ xưa- sát thủ.

Hắc y nhân trên tay trường kiếm, ở dưới bóng đêm không có sáng sủa ánh sáng lộng lẫy, có chỉ là hắc ám, cùng đêm tối hòa làm một thể, con mắt căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của nó.

Đây là thích khách kiếm, là vô ảnh chi kiếm, là cùng đêm tối hòa làm một thể kiếm, kiếm ám sát mà ra, không có hoa lệ khí thế, không có kinh người sát ý, không có doạ người uy thế, quả thật đối với sát thủ mà nói là một thanh cực kỳ tốt kiếm.

Kiếm là kiếm tốt mà người cũng không phải hạng tầm thường, y chính là sát thủ nổi danh như Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, một gả sát thủ đơn độc đi lại trên trung nguyên, Ảnh Tử Thích Khách.

Trong ánh trăng dịu nhẹ, Ảnh Tử Thích Khách thân ảnh xuất động, lan tràn ra vô số huyễn ảnh, , kiếm thế kiếm khí giăng tỏa rabiến ảo tựa như ảo mộng, thân pháp khinh công có thể nói là giang hồ đỉnh tiêm.

Đa Tình Công Tử nhìn thấy, thân ảnh cũng nghênh tiếp, tay cầm chiết phiết nâng lên, sử lên thân pháp lại không khác gì.

Trong các loại binh khí thì quạt cũng là một loại trong đó, không ít cao thủ hoặc tổ chức dùng quạt làm nên tên tuổi ở trung nguyên, mà Đa Tình Công Tử lại là kẻ sử dụng thành thạo và có xưng hào Phiến Tiên trên giang hồ, hắn sử quạt ra lại xảo diệu đem công kích của kẻ trước hóa giải.

“Keng keng!!!”

Chói tai hoa lửa bắn ra, khí và thế cùng hai thanh binh khí va chạm với nhau, lạnh lẽo tiếng va chạm, trường kiếm cùng thiết phiến giao thoa ánh lên hoa lửa, trong không trung kình khí tản phát ra ngoài khiến lân cận cây cối bị chém đứt.

Một chiêu kiếm thất thủ, Ảnh Tử Thích Khách lần thứ hai biến hóa, trường kiếm trong tay hóa thành mười mấy đạo kiếm ảnh, kiếm tốc độ quá nhanh, không thấy rõ thật hư, kiếm khí theo mười đạo kiếm ảnh bổ đến, tựa như một tấm lưới quăng ra chuẩn bị thu lại.

Đối mặt Đa Tình Công Tử vung cây chiết phiến tư thế hết sức ung dung tiêu sái mà tràn đầy mỹ cảm, đầu phiến điểm thẳng, tốc độ nhanh nhẹn phi thường, sau đó thì chiết phiến mở soạt xuống dưới, trên mặt vẻ đầy mỹ nhân kia nhanh hiện ra hai hư ảnh mỹ nữ xinh đẹp, mỹ nữ theo y vận chuyển cản lấy sát chiêu chân chính của hắc y sát thủ.

Đa Tình Công Tử sử ra mộ bộ phiến pháp tinh diệu huyền ảo, Phiến khi mở khi đóng, mỹ nhân khi ẩn khi hiện, khí thế hòa hợp, chặn hết toàn bộ kiếm chiêu như cuồng phong bạo vũ của Ảnh Tử Thích Khách, tiếng kình phong giao kích vang lên liên miên bất tuyệt.

“Bình!”

Bao nhiêu phiến ảnh rợp trời lập tức tan biến, mủi kiếm Ảnh của gả sát thủ điểm trúng vào đầu cây Mỹ Nhân Phiến.

Chính ngay lúc này, kình khí của Đa Tình Công Tử đợi chờ từ lâu, từ chậm chuyển sang nhanh, cuồn cuộn đổ vào thân phiến.

Đồng dạng gả hắc y sát thủ cũng không kém cạnh gì.

Trong khoảnh khắc ấy, nội kình hai bên chạm nhau, hoàn toàn không chút nhân nhượng, khí thế bành trường ra ngoài, kình lực như sóng gợn không ngừng lăn ra khiến cho đất đá ở gần hay lá rụng bị cuốn lên, giao phong mấy hơi thở hai người cùng lúc loạng choạng lui về sau.

Đến lúc này, hai người mới bắt đầu hiểu được bản lĩnh thực sự của đối thủ.

“ Sư huynh!”

“ Sư đệ!”

Cũng không lạ gì khi cả hai tách nhau ra đối mặt nhìn nhau xưng huynh gọi đệ, từ lúc cả hai sử xuất khinh công thân pháp đều giống nhau, hiển nhiên cả hai đều xuất từ một mạch mà ra.

Có chăng lại đi hướng khác nhau mà thôi, rõ ràng là sư huynh đệ nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên gặp gỡ.

Một người là sát thủ vang danh, tại giang hồ là nổi danh Ảnh Tử Thích Khách Dương Hư Ngạn, còn một người nổi danh phong lưu Đa Tình Công Tử Hầu Hi Bạch.

Một mạch mà ra, Dương Hư Ngạn nhập môn trước là sư huynh còn Hầu Hi Bạch nhập môn sau là sư đệ, mà sư phụ của cả hai chính là Ma môn mười mạch trong Tà Vương Thạch Chi Hiên.

Cả hai dừng lại giao thủ, sau đó thu lại binh khí của mình, tiếp đến ăn ý cùng nhau khinh thân tung người mà đi, ở không xa nơi này có một người đang chờ đợi, cũng là người kia mà bọn họ mới có cơ hội gặp gỡ và thoáng giao chiến này.

Mười phút qua đi.

Đêm trăng gió lạnh, sơn phong hiểm trở.

Đứng ở vách núi, một cái văn sĩ trung niên lại một mình đứng ở nơi hoang vắng heo hút không người này, trong đêm thưởng thức trà, ánh mắt hắn nhìn xuống bên dưới, tại tầm mắt trong chính là tòa thành thành trì, Thăng Long.

Người mặc hoa phục, thân cao tám thước, thân hình cao ráo, tướng mạo tuấn tú mà mang theo nho nhã chi khí, mặc dù đã gần trung niên, nhưng là lại như cũ gọi là ngọc thụ lâm phong.

Y chính là Bắc Ly trọng thần Tư Không Bùi Củ.

Là đại thần được Thái An vương sủng tín nhất, Bùi Củ nắm giữ chức Tư Không trông coi dân sự, đê điều, đường sá.... còn phụ trách việc mậu dịch trong ngoài nước.

Y có viết ra một bộ Vực Tây Đồ Ký gồm ba quyển ký thuật phong tục tập quán của bốn mươi bốn thế lực ở Vực Tây, phần cuối cùng ở đoạn tự văn có ghi: “Hồn, Đột khả diệt”, làm cho Thái An vương hưng binh viễn chinh bắc phạt, gây ra cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Người này lại giỏi dùng gian kế, hô phong hoán vũ ở Vực Tây, làm cho mạnh mẽ đại thảo nguyên Đột Quyết phân làm hai, tàn sát lẫn nhau, thây chất đầy nội, thay đổi từ Bắc Ly Tiêu Nghị tới nay yếu thế cục diện.

Sau này Tiêu Nhược Cẩn lên ngôi vua, vì kiêng kỵ cựu thần lại thêm Bùi Củ từng tỏ ý ủng hổ công tử có thế thắng cử lớn. Thành ra Tiêu Nhược Cẩn không mấy trọng dụng Bùi Củ, nhân cớ Đạo Thánh trước đây gây án khiến cho những việc quản lý của Búi Củ thất trách mà suy giảm quyền lực.

Bùi Củ cũng rõ ràng tân vương muốn suy giảm quyền lực và ảnh hưởng của mình, nên cũng bằng lòng giao ra quyền vị lui quan. Có lẽ nhờ thế mà trận viếng thăm Bắc Ly gần đây y không như một số triều thần Bắc Ly chết oan uổng.

“ Đến rồi à” Bùi Củ nhàn nhã nói.

Ở phía sau lưng Bùi Củ, hai cái thân ảnh bay đến, trong ánh trăng dịu nhẹ thân ảnh lan tràn ra vô số huyễn ảnh, biến ảo không thường, tựa như ảo mộng, đây chính là Huyền Ảnh thân pháp.

Một người là hắc y, trên người cái kia hung lệ, lãnh khốc khí tức ở người trung niên này văn sĩ trước mặt nam nhân toàn bộ đều bị áp chế hạ xuống.

Dương Hư Ngạn đi đến trước chắp tay hành lễ : “ Hư Ngạn tham kiến sư phụ”

Hầu Hy Bạch đi đến sau, ánh mắt quan sát cái gã văn sĩ kia, tuy y là ân sư dạy dỗ nhưng con người y thế nào, hắn chả biết gì nhiều, làm lễ thốt : “ Hi Bạch tham kiến sư phụ”

Khó ai mà ngờ được, sủng thần của Thái An vương chấp chưởng Tư Không chức vụ, lại chính là biến mất nhiều năm trên giang hồ, một cái tên khiến rất nhiều nhân sĩ võ lâm kinh sợ.

Thân kiêm Hoa Gian phái, Bổ Thiên các hai phái Tông Chủ, hóa thân Bùi Củ kinh lược Vực Tây, càng hóa thân Thánh Tăng đại đức học được vô số Phật môn tinh túy, quán thông Ma Phật sáng tạo nên Bất Tử Ấn Pháp.

Ma môn mười đại cao thủ Tà Vương Thạch Chi Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK