Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, đêm xuống, Lộ Châu trong thành, một con phố.

Đèn lồng thắp sáng treo khắp con phố, trên đường các sạp hàng bày bán, có đồ trang sức cho phụ nữ có bán đồ ăn lặt vặt… tiếng mời gọi của các chủ sạp lẫn người qua lại, trông hết sức náo nhiệt.

“ Tinh Vân! Thượng Quan Vân Khuyết đi rồi ngươi nhìn có vẻ không vui, lẽ nào là nhớ thương y rồi? Bây giờ mới nhận ra được chân ái sao?” Đế Thiên An chậm rãi đi trước, một thanh cơ quan quạt cực kỳ tinh xảo cùng phong nhã nhẹ phẩy, kết hợp với ngoại hình của hắn khiến cho các cô nương đi đường khó mà dời mắt.

“ Phốc xuy!” Nghe được đám người cười nhẹ một tràng.

Lý Tinh Vân thở dà, nói : “ Đế đại ca, huynh có biết huynh so với cái gã hợm kia còn đáng ghét hơn không?”

Từ khi Tiêu Lan Điện kinh biến qua đi, Lý Tinh Vân cùng đám người thoát khỏi Lạc Dương tiêu dao khoái hoạt, phiêu bạt đến Lộ Châu thành. Thoát đi Thượng Quan Vân Khuyết và có hai cái mỹ nữ ở bên, tâm trạng Lý Tinh Vân rất tốt.

Cho đến ngày hôm nay Đế Thiên An từ Gia Dà chùa trở về, có hắn xuất hiện cái gì long tử phượng tôn cơ chứ? Mấy cô nương xung quanh đều bị cái gã này hấp dẫn cả. Luận thân phận, thực lực tài hoa đều nghiền ép hắn cả.

“ Sao ta lại không biết nhỉ?” Đế Thiên An cười nói, mà theo hắn nở nụ cười nhất thời lại đem các cô nương ở gần cho mê hoặc

“ Nhìn cái gì!” Lục Lâm Hiên, Cơ Như Tuyết đồng thời lớn giọng trừng mắt nhìn mấy nữ tử gần đó, đồng thời đem tay véo vào người nam nhân bên cạnh : “ không được cười”

Đế Thiên An nhún vai, đáp : “ nghe hai nàng”

“ Đến chỗ ta làm gì cơ chứ!” Lý Tinh Vân đứng sau oán khí nói.

Đồng dạng là nam nhân, lại có kẻ soái hơn giỏi hơn chịu nữ nhân yêu thích hơn, Lý Tinh Vân làm sao mà chịu được chứ. Nhất là tám năm sư muội chi tình hắn làm sao cam lòng từ bỏ, khổ nổi sư muội hắn bị người kia ngoặc chạy.

“ Hai người các ngươi cũng thật là, vui chơi thì phải vui vẻ chứ. Hai là chúng ta đi uống rượu nhé! Mừng hôm nay gặp lại bản Thánh Vương mời khách, cam đoan các ngươi uống no” Đế Thiên An tươi cười lên tiếng.

“ Không! Không!” Trương Tử Phàm không ngừng lắc đầu, hắn đúng là thèm rượu bất quá hắn không dám uống nữa, mỗi lần say xong lại làm chuyện hồ đồ, tỉnh dậy liền biết mình cùng hai cái xú bát quái một đêm hoang đường, làm sao mà chịu nổi chứ.

“ Được! đi uống đi!” Lý Tinh Vân thấy Trương Tử Phàm bộ dáng, không hiểu sao bị Đế Thiên An áp đảo phá lệ tốt hơn nhiều, so với hắn thì cái tên này tương đối thảm.

“ Đúng! Uống rượu!” Khuynh Quốc, Khuynh Thành nhiệt liệt hưởng ứng.

Trương Tử Phàm trực tiếp quỳ xuống trước Đế Thiên An, hai tay chắp lại : “ Đế đại ca, xin thương sót”

“ Nam nhân dưới gối hoàng kim, thà đổ máu còn hơn đổ lệ! ngươi là thiếu chủ của Thông Văn quán, giang hồ nghe mà sợ mất mật tam đại sát thủ tổ chức. Làm sao lại nghe đến rượu là sợ như vậy? Thật là kỳ lạ! kỳ lạ!” Đế Thiên An làm như không rõ.

“ Phốc xuy!” tứ nữ phía sau nghe được lại cười thêm một tràng, hiển nhiên bọn họ biết Trương Tử Phàm hà cớ vì sao.

Đế Thiên An nhẹ lay đầu, vừa đi vừa nói : “ hai vị đệ muội, đã bảo tiết chế một chút, xem Trương Tử Phàm bị dọa chưa kìa. Phải nhẹ nhàng ôn nhu một điểm, có thời gian thỉnh giáo mấy vị bên này”

“ Đại ca dạy phải lắm” Hai nữ đối với Đế Thiên An nói gì nghe lấy, nhất là y nhiều lần tác hợp cho bọn họ với Trương lang.

Trương Tử Phàm hai mắt muốn khóc, thầm mắng mình xui xẻo tám đời mới đụng phải đám người này.

“ Huynh đệ!!” Lý Tinh Vân đi đến vỗ vai Trương Tử Phàm, đồng cảm một lát, nhưng chỉ một lát rồi nhanh ném đi, cất bước theo sau đám người : “ Đế đại ca, huynh nói mời rượu đấy nhé! Ta muốn uống vò rượu bên hông huynh”

“ Lý huynh… huynh” Trương Tử Phàm tâm trạng vốn bớt một chút, nghe xong Lý Tinh Vân liền nghẹn một hồi, thua thiệt hắn còn đối với Lý Tinh Vân cảm thông đây.

“ Trương Lang chúng ta đi thôi, ho ho ho ho” Khuynh Quốc Khuynh Thành tiến đến gần Trương Tử Phàm trái vải bắt vai mang đi, cất lên cười lớn.

“Thương thiên......” Trương Tử Phàm ngửa mặt lên trời nhìn, nội tâm thê lương vô cùng.

Lý Tinh Vân hiếu kỳ đi đến hỏi : “ Đúng rồi Ôn Thao đâu?”

Đế Thiên An đáp : “ hắn bị ta phái đi tìm mộ rồi”

“ Lý Thuần Phong, vẫn chưa tìm được ngôi mộ đó ư?” Huyền Tịnh Thiên dò hỏi.

Lục Lâm Hiên nói : “ chúng ta tìm được rồi, Ôn Thao đang đi tìm một ngôi mộ khác”

“ Là mộ gì? Có liên quan đến Long Tuyền bảo tàng ư?” Lý Tinh Vân hiếu kỳ nói

Lời của hắn làm cho những người còn lại chú ý.

“ So với chuyện đó các ngươi cần quan tâm bây giờ là rời khỏi nơi này trước khi quân Lương công thành” Đế Thiên An nói sang chuyện khác.

Từ Gia Dà tự cấm địa đi ra, lấy hắn bản lĩnh tại tăng nhân kịp đuổi đến đã mang người rời đi. Thoát khỏi hắn liền lệnh cho Ôn Thao đi tìm kiếm Càn Lăng hạ lạc, còn bản thân mang hai nữ đi tìm Lý Tinh Vân, dựa trên thủ đoạn hắn tìm đến nơi này. Đồng thời còn phát hiện ra đại quân nước Lương đang chuẩn bị cường công.

“ Quân Lương sắp đánh vào thành rồi” Khuynh Quốc hô lên.

Huyền Tịnh Thiên lo lắng nói : “ Lý công tử, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhân cơ hội rời đi Lộ Châu”

Diệu Thành Thiên tiếp lời : “ phải đó, một khi Đại Lương công thành Chu Hữu Trinh sẽ không bỏ qua cho công tử”

Bọn họ mặc dù tại Lộ Châu thành du ngoạn, nhưng mà tin tức Đại Lương phát binh đánh Lộ Châu chưa có hay biết. Cho đến hiện giờ từ miệng Đế Thiên An mới rõ hay là quân Lương sắp công thành.

“ Vậy sao huynh không nói sớm một chút!” Lý Tinh Vân nhìn về Đế Thiên An có chút oán trách, nói sớm một chút thì hắn cần gì phải ở nơi này du ngoạn chứ, trực tiếp rời khỏi mảnh đất thị phi này là được.

“ Giờ thì nói rồi đấy” Đế Thiên An cười nói, tiếp tục bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK