Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch dành một tháng ở lại Gia Lãm, đem mọi nhân tố bất an nguy hại kiểm soát, sau đó hoạch định kế sách những gì cần làm cho thủ hạ, tiếp đến hắn lại rời đi.

“ Chủ nhân là muốn đến Lĩnh Nam ư?” Nhìn phương hướng trên không đi về hướng bắc, mà gần nhất với Gia Lãm là địa phận của Tống thị, Diễm Linh Cơ dò hỏi.

Thiên Trạch nói : “ cứ để bọn Tống thị truy ai là kẻ lấy muối bọn chúng, chúng ta đến một nơi khác mượn đồ”

Diễm Linh Cơ nghi hoặc hỏi : “ mượn đồ ư?”

Thiên Trạch gật đầu, nói : “hiện giờ Bách Việt xuống dốc, nhân lực tài lực đều thiếu. Mà bên cạnh chúng ta không phải có mấy cái hàng xóm giàu có ư?”

Qua lần trở về ngắn ngủi này hắn biết Bách Việt đã suy tàn, tuy nước nhà vẫn còn nhưng quốc thổ giảm hơn một nữa, hằng năm phải cống nạp cho Ngô quốc. Mà Thiên Trạch chiếm được tài sản gần đây cũng chỉ giúp ích được một phần cho Gia Lãm, và còn cần nhiều thời gian khôi phục.

Thiên Trạch lại muốn rút ngắn thời gian và đẩy nhanh quá trình phát triển của Bách Việt, lấy hắn trí tuệ liền tìm ra được phương án, đó là bài cũ của hắn gần đây, tiếp tục mượn tiền bạc cùng tài nguyên các hộ giàu có trung nguyên.

Lấy tài nguyên sẵn có các nước đập vào Bách Việt, có sẵn không phải luôn tiện nghi ư?, mà trung nguyên bọn thương nhân quý tộc giàu có lại không hề thiếu.

Bách Việt tứ phía đều giáp với các nước lớn nhỏ, hắn chính là đánh chú ý đến những quốc gia lân cận này.

“ Bách Việt tây giáp Đại Lý; Tây Hạ; Nam Cương, bắc giáp Bắc Ly; Sở và Hàn, đông giáp Ngô, nam giáp Dạ Lang, Văn Lang” Diễm Linh Cơ đã rõ mượn đồ trong miệng của nam nhân kia là gì, nàng chậm nói ra địa lý của Bách Việt : “ trong đó phương bắc giàu có cùng rộng rãi nhất là Sở quốc, tiếp đến thì Bắc Ly.”

Thiên Trạch nói tiếp : “ Bắc Ly có một nơi rất giàu có”

“ Là Thiên Khải ư?” Diễm Linh Cơ nghĩ ngay đến đô thành của Bắc Ly, đây là tòa thành phồn thịnh giàu nhất nước này.

Thiên Trạch không nói mà một đường ngự kiếm.

Diễm Linh Cơ thấy hắn không trả lời cũng không hỏi thêm, dù sao thời gian đến nàng cũng đến nơi đó thôi.

Phi hành chừng hai mươi phút, Thiên Trạch chợt cau mày, hắn dừng lại giữa không trung tựa như đang tìm kiếm thứ gì, sau một nhịp hô hấp, đột ngột chuyển hướng về phía đông mà thẳng tiến.

Phi hành thêm mười dặm, Thiên Trạch đáp xuống một nơi hoang vắng quan lộ, xung quanh vị trí hắn đáp xuống cây cối đổ gãy, mặt đất trên không ít bị cày xới, trong không khí lan tràn băng tinh cùng rét lạnh.

Mấy chục cái xác người mặc lấy nhuyễn giáp nằm chết ở xung quanh, mỗi người trên đều có một vết thương chí mệnh.

Một cái hố nông dưới, một cái bạch y đã nhộm huyết, y phục trên không ít vết cắt tàn phá da thịt máu tươi thông qua đó mà chảy ra, bên cạnh thanh kiếm đã gãy đoạn, hô hấp đã không còn.

“ Có một trận đại chiến vừa xảy ra” Diễm Linh Cơ ở trên cao quan sát rồi nói.

Thiên Trạch gật đầu, sau đó mang Diễm Linh Cơ đáp xuống một chỗ hố.

Nữ tử bên dưới Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ nhận biết, chính là Lãnh La Sát của Cao Lệ, Phó Quân Sước.

“ Huyền Băng Kính của Vũ Văn gia ư? không đúng, vết thương trên người còn có kiếm khí rét lạnh lưu lại.” Diễm Linh Cơ đáp xuống chổ Phó Quân Sước, nàng quan sát vết thương lẫn chiến trường xung quanh mà nói.

“ Xem ra nàng ta bị phục kích, có thể là vì đoạn hậu cho Từ Khấu mà bị quần chiến, cuối cùng thương tích quá nặng mà chết” Thiên Trạch đưa tay vươn ra đem Phó Quân Sước bên dưới nhiếp lên, từ trong Tử Long Giới Chỉ lấy ra một giọt Sinh Mệnh Nguyên Tuyền cấp cho nàng sử dụng.

Nháy mắt thương tích trên cơ thể nhanh được khôi phục, sinh cơ đã tận bắt đầu được phục hồi trở lại.

“ Vừa hay ta đở tốn thời gian hơn” Thiên Trạch nhìn vết thương đã khép lại, lời dứt liền mang Phó Quân Sước ngự kiếm hướng bắc.

“ Chủ nhân, nếu không phải tận mắt, Linh Cơ khó mà tin được người còn biết khởi tử hoàn sinh đó” Diễm Linh Cơ thấy sinh cơ phục hồi, cười nói.

Thiên Trạch nói : “ nàng chỉ vừa mới chết không lâu, linh hồn còn chưa mất đi, mà ta lại có Sinh Mệnh Nguyên Tuyền, thứ này có thể để người chết sống lại, cứu nàng ta mà nói chỉ là việc nhỏ mà thôi”

Diễm Linh Cơ niệm lại cái tên mới lạ : “ Sinh Mệnh Nguyên Tuyền”

Thiên Trạch nói : “Tử cực là Sinh, Sinh cực là Tử. Sinh Mệnh Nguyên Tuyền chính là Tử chí cực, tử khí ngưng tụ mà thành”

Diễm Linh Cơ nghe được suy ngẫm, rồi nói : “ lẽ nào tử khí của chủ nhân đã đạt đến cảnh giới chí cực, ngưng tụ ra Sinh Mệnh Nguyên Tuyền”

Thiên Trạch dáp : “ xem như thế”

Diễm Linh Cơ nghe biết y không có ý định giải thích thêm liền im lặng không truy.

Thiên Trạch một đường bắc tiến, cùng với đó dùng Không Thức Giới Thần Lực đi vào thức hải của Phó Quân Sước.

“ Nàng lúc nãy đoán đúng rồi, Phó Quân Sước là bị Vũ Văn Vô Địch và Thẫm Tịnh Chu vây giết, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng được đoạn hậu đã rời đi” Thiên Trạch dò xét được thông tin hữu ích, cất lời.

“Vũ Văn Vô Địch chính là Vũ Văn gia tứ đại cao thủ nhưng y võ công nghe nói đứng hàng thứ 4.” Diễm Linh Cơ niệm lại, đại não rà soát hai cái tên này, rồi nói : “tay phải sát sinh, một kiếm vừa xuất, gió tuyết khô héo. Tay trái từ bi, niết nhẹ phật châu, hồn bay phách diệt Trầm Tĩnh Chu kẻ này chiến tích ở Bắc Ly không nhỏ, thân thế của y rất ít người biết, ba năm trước nghe nói đã mất tích trên chốn giang hồ rồi”

So với Vũ Văn Hóa Cập và Vũ Văn Vô Địch mà nói thì Trầm Tĩnh Chu danh khí không nhỏ ở giang hồ Bắc Ly.

Không ai biết y thân thế cùng lai lịch, chỉ biết y mười bảy tuổi mới bước chân vào giang hồ Bắc Ly, một mình khiêu chiến ngũ đại kiếm phái ở Bắc Ly.

Đầu tiên là trong hai trăm chiêu chiến thắng chưởng môn Cô Ảnh Kiếm phái Trác Tự Tại và chưởng môn Vân Tê Kiếm phái Dịch Thủy Hồng, sau đó lại dùng ba trăm chiêu đánh bại các chủ Thiên Kiếm các Hạ Khôi.

Khi khiêu chiến Thương Lôi Kiếm Hiên Phó Thanh Phong, Phó Thanh Phong được xưng khoái kiếm đệ nhất Bắc Ly, chưa bao giờ quyết đấu dùng quá mười kiếm, nhưng mới xuất tới kiếm thứ tám đã bị đánh bay Kinh Lôi kiếm trong tay.

Chỉ khi đến chỗ tông chủ Thiên Thủy Kiếm tông Tiêu Xuân Thủy, Trầm Tĩnh Chu đánh đến năm trăm chiêu vẫn ko cách nào thủ thắng, bèn thu kiếm rời đi.

Thế nhưng Tiêu Xuân Thủy thành danh đã hơn hai mươi năm, Trầm Tĩnh Chu chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.

Có người nói tuy hắn là nam nhưng gương mặt có phong thái của thiên nhân, khi xuất kiếm áo bào trắng bay phất phơ, sương khí tung hoành, không biết có bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân trong phòng ấm ái mộ hắn.

Thế nhưng hắn chỉ xuất hiện trên giang hồ ba năm sau đó biến mất, cũng không ai nghe được tin tức của hắn.

“ Bắc Ly có Ngũ Đại Giám trợ giúp quân vương, cứ mỗi đời quân vương băng hà, Ngũ Đại Giám sẽ rời cung vào hoàng lăng canh giữ.” Thiên Trạch chậm nói

Diễm Linh Cơ nghe đã hiểu được, nói : “Trầm Tĩnh Chu chính là Ngũ Đại Giám mới của Bắc Ly”

Thiên Trạch nói : “ Tiêu Nhược Cẩn muốn để cho Ngũ Đại Giám mới ma luyện, cho nên để ngũ đại tổng quản từng nhận lệnh rời khỏi hoàng cung xông xáo giang hồ, Phong Tuyết Kiếm - Trầm Tĩnh Chu chính là Chưởng Hương Đại Giám Cẩn Tiên”

Hàng năm khi quân vương Bắc Ly cúng tế, sau lưng hắn sẽ có bốn thái giám, một người trong đó cầm bảo kiếm trấn quốc, một người cầm ngọc tỷ truyền quốc, một người cầm điển tịch luật pháp, người cuối cùng bưng lư hương thanh hoa.

Bốn vị đại tổng quản này cùng với thái giám bạn học lớn lên cùng Bắc Ly vương, được gọi là Ngũ đại Tổng Quản.

Thái giám chưởng kiếm phụ trách canh phòng hoàng cung, thái giám chưởng ấn trợ giúp xử lý công văn, thái giám chưởng sách phụ trách cai quản điển tịch Tàng Thư lâu, còn thái giám chưởng hương mới được triều đại này thiết lập, phụ trách cai quản chùa chiền đạo môn của hoàng gia.

Mỗi người đều có quyền lực rất lớn, hơn nữa đều là cao thủ đại nội nhất lưu.

“ Xem ra là Tiêu Nhược Cẩn cũng không an tâm lắm Vũ Văn gia cho nên mới để cho Thẫm Tịnh Chu đi theo, bằng không hắn quản lý Hồng Lư Tự sẽ không chạy xa đến như vậy” Diễm Linh Cơ đã rõ nguyên do Trầm Tĩnh Chu cùng Vũ Văn Vô Địch vây giết Phó Quân Sước.

Thứ nhất Phó Quân Sước đã hai lần hành thích Tiêu Nhược Cẩn bất thành, là tội phạm truy nã phải giết của Bắc Ly vương. Nhưng nàng ta lại có liên quan đến Dương Công Bảo Khố, cho nên hắn muốn lấy được thông tin này.

Một mặt để cho thống lĩnh Võ Lâm Minh là Vũ Văn Hóa Cập cho người truy quét, một mặt để cho Trầm Tĩnh Chu đi sau, dù sau liên quan đến Dương Công Bảo Khố, Tiêu Nhược Cẩn cũng không tin tưởng Vũ Văn phiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK