Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tương truyền lúc sơ khởi thế gian này vốn là một vùng hỗn độn không biết cao thấp trên dưới trái phải.

Sau đó Cửu Thiên Huyền Nữ khai sinh ra trời đất, lúc đó vùng không gian hỗn độn ấy mới được chia thành trời và đất.

Trời ở trên, đất ở dưới.

Chỉ tiếc không lâu sau đó, bầu trời xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, khiến cho thế gian sinh linh đồ thán.

Em gái Cửu Thiên Huyền Nữ là Nữ Oa vốn mang lòng từ bi, mắt thấy muôn dân chịu tai kiếp thì không đành lòng, vì thế bà không tiếc tổn hao tâm sức nghĩ ra một cách để cứu lấy chúng sinh.

Bà quyết định luyện đá vá trời.

Nữ Oa bèn dùng tinh lực cả đời luyện thành ba vạn sáu ngàn năm trăm lẻ bốn viên thần thạch, mỗi viên khảm lên một lỗ thủng trên trời, cuối cùng nỗ lực đã được đền đáp, bầu trời được vá không còn một kẽ hở.

Nhưng lại xuất hiện một vấn đề khác....

Một vấn đề không phải quá nghiêm trọng nhưng nhất định phải giải quyết.

Hóa ra Nữ Oa ước tính có hơi lệch một chút, bà vá trời xong lại phát hiện ra còn dư bốn viên đá không giống nhau.

Bốn viên thần thạch!

Bốn viên thần thạch này đều là những viên đá thần kỳ mang trong mình phẩm chất xuất chúng, mang lực lượng thần kỳ nhưng đáng tiếc là không có duyên dùng phẩm chất bất phàm ấy để vá trời.

Nữ Oa cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bốn viên thần thạch này do một tay bà khổ công luyện thành, bây giờ lại không biết dùng cách nào để tận dụng cho hết những tố chất của bốn viên thần thạch, bỗng nhiên lại nghĩ đến câu nói "Có tài mà chẳng gặp thời"!

Để tránh phụ lòng bốn viên thần thạch hiếm có này, Nữ Oa lại phải suy nghĩ rất lâu, bà muốn tìm ra cách xử lý với bốn viên thần thạch này.

Bà nghĩ rất lâu, nghĩ rất rất lâu, sau cùng mới nghĩ ra được một biện pháp.

Bốn viên thần thạch này mỗi viên đều mang trong mình sức mạnh thần kỳ, sao không ném chúng xuống những nơi khác nhau dưới hạ giới, để tùy nhân duyên của từng viên mà tạo phúc cùng người có duyên với chúng?

Tâm ý đã quyết, Nữ Oa không do dự mà trịnh trọng đưa bốn viên thần thạch đến với nhân gian để tìm nhân duyên.

Viên thần thạch đầu tiên được ném xuống thế gian được gọi là.... Băng Phách.

Băng Phách là một viên thủy tinh trong suốt đẹp đẽ, long lanh như giọt lệ, sáng chói rực rỡ, Nữ Oa cầm Băng Phách lưu luyến không nỡ rời, dịu dàng cầu nguyện cho tương lai của nó:

"Băng Phách, mi là viên đá đẹp đẽ lộng lẫy nhất trong số bốn viên thần thạch, hơn nữa thạch tính mát mẻ, nếu như đặt mi ở trong miệng người chết thì có thể bảo vệ thi thể không bị mục rữa, vĩnh viễn không thay đổi...."

"Băng Phách à, hãy để ta chúc phúc cho nhân duyên của mi, chỉ mong sau này mi có thể gặp hai người thực lòng yêu thương nhau, nếu chẳng may một trong hai người chết trước, mi hãy bảo tồn vĩnh viễn di thể của người đó để cho kẻ cô độc đáng thương còn lại trên đời kia vẫn còn một chút an ủi lẫn kỷ niệm về người mà mình yêu thương."

Nói tới đây, Nữ Oa cho dù ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn phải ném Băng Phách xuống nhân gian, đồng thời lúc này bà cũng không kìm lòng được mà nhỏ xuống một giọt lệ, không biết có phải vì không muốn để Băng Phách xuống nhân gian chăng?

Hay vì câu chuyện tình yêu đầy đau khổ mà cảm động lòng người sẽ đến với số phận của Băng Phách?

Viên thần thạch thứ hai được Nữ Oa ném xuống thế gian tên là....Bạch Lộ.

Thực ra mà nói thì Bạch Lộ cũng không hẳn là một viên đá, bởi vì ở giữa chất liệu màu trắng của đá thì bên trong Bạch Lộ còn lẫn cả hàn thiết màu trắng phát sáng lấp lóa.

Nữ Oa nhẹ nhàng nâng Bạch Lộ lên, lại cầu nguyện : “Thép ẩn trong đá, đá nằm trong thép, Bạch Lộ à! Mi là vật chí hàn trong trời đất, hàn khí của mi có thể hóa khí thành băng, đóng băng ba thước, hơn nữa mi còn là thứ hàn thiết có thể tạo thành tuyệt thế thần binh, cho dù mi không có duyên vá trời thì ta cũng hy vọng mi xuống thế gian rồi, có thể phát huy sở trường của mình....”

Nữ Oa nói xong liền vung tay lên, ném Bạch Lộ xuống hạ giới, miệng vẫn còn nói với theo: “Đi đi! Hãy xuống nhân gian mà tìm kiếm nhân duyên đi! Chỉ mong rằng mi có thể được đúc thành một thanh tuyệt thế thần binh, chỉ mong mi có thể rơi vào tay một vị chủ nhân tâm địa thiện lương, nguyện vì hạnh phúc chúng sinh mà hy sinh bản thân, để cứu độ cho vạn vạn sinh linh ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng....”

Nói đến đây, Nữ Oa đã nghẹn ngào không biết nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn theo Bạch Lộ đang rơi xuống, thật lòng hy vọng nó có thể tìm thấy một chủ nhân xứng đáng....

Viên thần thạch thứ ba được đưa xuống thế gian chính là....Hắc Hàn.

Nếu như nói Bạch Lộ là vật chí hàn bậc nhất ở trong trời đất thì viên Hắc Hàn này nói không ngoa chính là vật chí hàn thứ hai vậy! Bởi vì khi Nữ Oa ủ nó ở trong lòng bàn tay, khối đá màu đen này liền toản ra ánh sáng đen lập lòe, trong đá dường như có một luồng hàn khí sâu không dò được đang cuồn cuộn hút đi sức mạnh trong cơ thể Nữ Oa, khiến bà bất giác phải rùng mình một cái, nhưng Nữ Oa không buông tay mà chỉ sâu kín nhìn Hắc Hàn, nói:

“Hắc Hàn à! Mặc dù mi cũng là vật chí hàn, cũng là thứ thép ẩn trong đá như Bạch Lộ, nhưng giữa hơi lạnh đến buốt giá của mi chừng như còn thấp thoáng một trái tim đen, hàn khí tỏa ra của mi và Bạch Lộ lại hoàn toàn khác nhau, màu đen của mi, hơi lạnh của mi có thể hấp thụ hết thảy sức mạnh của nhân gian để biến thành sức mạnh của bản thân, hơn nữa lúc này ta lại có dự cảm, tương lai mi nhất định sẽ được đúc thành một thanh tuyệt thế hảo kiếm, cùng với Bạch Lộ tạo thành những thanh thần binh tuyệt thế trong thiên hạ....”

“Chỉ tiếc, mi lại là một thanh kiếm báu mang sát nghiệt quá nặng, mi có thể mang đến vô số cái chết cho nhân gian....”

“Ta vốn không muốn thứ hung vật như mi rơi xuống nhân gian, nhưng mi và Bạch Lộ đều là những viên thần thạch có đủ thực lực để cứu vớt nhân gian, bởi thế ta mới cho mi đi xuống nhân gian tìm vận may, cho nên mi nhất định phải chờ đợi, dù phải chờ đến thiên thu vạn kiếp....”

“Mi cũng phải đợi một kiếm thủ chân chính cũng lạnh lẽo và tăm tối giống như mi, chỉ có hắn mới xứng đáng làm chủ nhân của mi mà thôi....”

Nữ Oa nói tới đây, không khỏi thổn thức một tiếng: “Chỉ có một người từng sống trong bóng tối và lạnh lẽo thật lâu mới biết tối tăm và lạnh lẽo đáng sợ ra sao, sau khi có được tuyệt thế hảo kiếm mới có thể hiểu được cách dùng kiếm này để cứu chúng sinh khỏi tối tăm, cuối cùng mới có thể đảo ngược vận mệnh bi ai trời sinh của hắn lẫn Hắc Hàn được....”

Không sai! Người có vận mệnh của người, đá cũng có vận mệnh của đá, chỉ không biết vận mệnh của Hắc Hàn lần này đi xuống nhân gian có thể đợi được một người thuộc về bóng tối giống như nó hay không?

“Bởi vậy, nếu cuối cùng mi không chờ được hắn đến thì cứ trở thành thép gỉ ở trong bóng tối, chớ bước vào nhân gian hỗn trọc!”

Thà làm ngọc vỡ hơn làm ngói lành, đây chính là mong đợi duy nhất của Nữ Oa dành cho Hắc Hàn, dù bà có bao lo lắng nhưng cuối cùng vẫn vung tay ném Hắc Hàn xuống nhân gian, sau đó bà lại nâng một viên thần thạch khác lên.

Đây cũng là viên thần thạch cuối cùng, tên là....Thần Thạch.

Thần Thạch quả là một cái tên thực chí cao vô thượng! Thần Thạch cũng là viên đá thần kỳ nhất, uy lực lớn nhất trong số bốn viên .

Nữ Oa nhìn kỹ viên thần thạch này, chậm rãi nói: “Đá của thần, thần ở trong đá, vận mệnh của mi cũng không khá hơn Hắc Hàn bao nhiêu, bởi vì với uy lực từ chất liệu của mi thì có thể trở thành một siêu cấp vũ khí lợi hại nhất trong trời đất!”

“May mà mi có một chỗ hơn Hắc Hàn đó là mi đồng thời có thể lập tức biến thành một thánh vật cứu người thoát chết....”

“Giết và cứu, lợi và hại, chính tà thiện ác ra sao còn phải xem tạo hóa của mi. Thần Thạch à, hãy tự lo liệu cho mình đi nhé.”

Nữ Oa thở dài một tiếng, cuối cùng cũng ném Thần Thạch đi, cuối cùng bà cũng bù đắp được sơ suất của mình, không phụ sự tiếc nuối của bốn viên kỳ thạch sức mạnh phi phàm ấy.

Bốn viên kỳ thạch sức mạnh khác nhau, cơ duyên vận mệnh cũng khác nhau rơi xuống bốn nơi khác nhau dưới hạ giới.

Tạm thời khoan bàn tới việc chuyện này thật giả ra sao, người ta thường thích dùng những truyền thuyết thần thoại lâm li ra để tự giải thích cho những chuyện không thể nào lý giải được.

Nhưng đúng là trên đời thực sự có rất nhiều thứ đá kỳ lạ vô cùng, cho nên chuyện viên kỳ thạch này cũng không phải quá quái lạ.

Hơn nữa có người nói trên đời này quả thực có bốn viên kỳ thạch khó có thể hình dung này.

Vận mệnh của đá xem ra cũng có đôi chút giống với lời cầu nguyện của Nữ Oa.

Chẳng hạn như Băng Phách....

Nghe nói Băng Phách đã rơi vào tay một thế gia trên trung nguyên, hơn nữa còn dùng để bảo quản di hài tổ tiên để cho con cháu đời sau đến cúng bái.

Hiệp Vương Phủ chính là thế gia võ lâm nổi danh nước Ngô, chỉ là trải qua mấy đời truyền xuống Hiệp Vương Phủ lại xuống dốc, đến mức bây giờ Hiệp Vương Phủ đã từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa.

Mà qua đêm nay vốn đã suy thoái Hiệp Vương Phủ chỉ sợ càng thêm suy thoái.

Bởi một nhóm người từ vạn dặm mà đến, đặc biệc muốn lấy đi thứ mà Hiệp Vương Phủ lưu giữ mấy trăm năm nay.

“Hiệp Vương Phủ!” Diễm Linh Cơ đưa mắt nhìn tẩm bảng gỗ mà đọc lấy, ánh mắt lại dời về nam nhân bên cạnh, lại nói : “ Hiệp Vương Phủ có thứ gì mà để chủ nhân đích thân tìm đến?”

“ Thần Thạch! Bạch Lộ! Hắc Hàn! Băng Phách!’ Thiên Trạch cười nói.

Diễm Linh Cơ nghe xong suy ngẫm rồi nói : “ tứ đại kỳ thạch của Nữ Oa đại thần”

“ Nó thật có trên đời ư?” Phó Quân Sước nghi hoặc.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, đây chính là lý do mà hắn sau khi đem đám Lý Tịnh an bài xong xuôi liền ngự pháp bảo đông tiến. Chính là muốn đoạt lấy một trong tứ đại kỳ thạch của Nữ Oa đại thần lưu lại trên thế gian.

Dù Thiên Trạch trong người không thiếu đồ tốt, nhưng những món đồ này đa phần hắn hiện giờ rất ít có thể lấy ra được. Ngoài ra hắn dù không cần, nữ nhân lẫn thủ hạ của hắn không cần ư?

Lại thêm Hiệp Vương phủ gia thế cũng không nhỏ, sẵn tiện lấy Băng Phách lại mượn tài nguyên một thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK