Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sảnh đường rung lên vì tiếng vỗ tay hoan hô khi cái Nón Phân Loại hát xong.

Giáo sư McGonagall bây giờ đang mở ra một cuộc giấy da vĩ đại, và làm lấy hành động quen thuộc mọi năm, nói với đám học sinh năm thứ nhất: “Tôi gọi tên trò nào thì trò đó đội nón lên đầu và ngồi lên cái ghế. Khi cái nón thông báo Nhà của các trò thì trò sẽ đi về dãy bàn của nhà mình và ngồi ở đó.”

“Ackerley, Stewart”

Một thằng nhỏ bước tới trước, trông thấy rõ nó run từ đầu tới chân. Nó càm cái nón Phân loại đội lên đầu và ngồi lên ghế.Cái nón liền hô:“Ravenclaw!”

Stewart Ackerley giở nón ra và vội vàng đi về phía chỗ ngồi của nó ở đãy bàn của nhà Ravenclaw giữa tiếng vỗ tay chào mừng nó của các thành viên nhà Ravenclaw.

“Baddock, Malcolm”

“Slytherin!”

“Branstone, Eleanor”

“Hufflepuff!”

“Cauldwell, Owen”

“Hufflepuff!”

“Creevey, Dennis”

Thằng nhóc Dennis lảo đảo bước ra, vướng víu vạt áo khoác của lão Hagrid, vừa lúc chính lão Hagrid cũng mới bước vào Đại Sảnh Đường xuyên qua một cánh cửa đằng sau cái bàn dành cho các giáo sư.

Lão cao gần gấp đôi người thường, và ít nhất cũng to bề ngang gấp ba lần người ta. Lão Hagrid, cả người mặc lên áo giáp uy vũ đôi rìu đen sắc lẻm phía sau, cộng thêm ngoại hình to lớn, nhìn trông có vẻ hơi đáng sợ - nhưng đó là ấn tượng sai lầm, bởi vì đối với Harry, Ron và Hermione, tụi nó biết rõ là lão tốt bụng vô cùng.

Khi lão ngồi vào cuối cái bàn dành cho các giáo sư, lão nháy mắt với tụi nó rồi đưa mắt quan sát Dennis Creevey đội cái nón lên đầu. Cái đường viền quanh vành nón mở rộng. Cái nón hô:“Gryffindor!”

Lão Hagrid vỗ tay bôm bốp cùng với tất cả thành viên của nhà Gryffindor khi Dennis toe toét cười, giở cái nón ra, đặt trả lên ghế, và hối hả chạy về phía bàn Gryffindor để gặp anh nó.

“Pritchard, Graham!”

“Slytherin “

“Quirke, Orla!”

“Ravenclaw “

Và cuối cùng:

“Whitby, Kevin!”

“Hufflepuff “

Cuộc phân loại chấm dứt, McGonagall cầm lại cái nón và xách cái ghế ba cẳng đem đi.

Dumbledore đã đứng lên mỉm cười với đám học trò, hai tay cụ giang rộng chào mừng chúng, và nói với giọng trầm ấm vang lên khắp đại sảnh đường: “Thầy chỉ có hai tiếng để nói với các con thôi. Tọng vô!”

“Dạ, nghe rồi!” Harry vả Ron nói to khi mấy cái đĩa bỗng dưng đầy tú hụ thức ăn một cách hết sức huyền bí ngay trước mắt tụi nó.

Hermione mặt đỏ lên xấu hổ khi thấy dĩa thức ăn của mình khẩu phần hoàn toàn khác với đám bạn mình, từ trang trí mùi hương đều khác xa cả, chưa kể bên cạnh dĩa thức ăn còn có một bình chất lỏng màu phỉ thúy, cùng với một dĩa trái cây nhỏ.

Ánh mắt khẻ liếc qua thấy đám người hâm mộ độ kỹ thấy rõ nhin mình liền chậm rãi ăn lấy. Cũng không quên nhìn qua dãy bàn nhà Slytherin và Ravenclaw một chút, quả nhiên giống như nàng hai nữ nhân kia cũng hưởng thụ lấy tương tự thức ăn ưa thích, còn cả sủng vật của mình đang đánh chén.

“ Nếu giáo sư chia cho ta một phần là tốt rồi, ôi cảm ơn con nhé” Angelina phàn nàn với đãi ngộ của Hermione, lại thấy Parachisu đem cái hạt dẻ to lớn của mình đưa đến, liền vui vẻ sủng nịnh.

“ Ôi... cái đồ háo ăn này... con nhìn xem Parachisu đi” Alicia nhìn đầu khỉ nhỏ, cái đuôi phía sau cháy một ngọn lửa, đang ra sức gặm lấy trái đào to lớn ăn lấy, mà phàn nàn với bạn tốt của mình.

Hikorazu là pokemon ma thuật mà nàng thu được vào Đại Ma Hội Võ năm trước, là nàng phát hiện ra khi ở trong mê cung loạn chiến. Vì quả trứng này nàng chấp nhận từ bỏ cuộc đấu chỉ đạt về sủng vật này, đánh đổi cơ hội trở thành người hùng hay là những người trụ lại sau cùng.

Từ khi Angelina đạt được một đầu Parachisu nàng vẫn luôn hâm mộ ướt ao, mặc dù Parachisu quan hệ với nàng rất tốt, và còn là mẹ nuôi thứ 2 nhưng nàng chung quy vẫn muốn sở hữu một con sủng vật khác cho mình. Phải biết mỗi một đầu sủng vật nở ra từ quả trứng của Noah giáo sư đều là đáng yêu chết người.

Đế Thiên An một bên uống lấy rượu chậm rãi thưởng thức thức ăn của mình,khi món bánh cuối cùng đã vơi đi và những mẩu vụn cuối cùng cũng biến mất trên những cái đĩa giờ đã trở nên sạch bóng, tiếng ồn ào đang vang đầy đại sảnh đường bỗng đột ngột lắng đi hầu như ngay tức thì, và người ta chỉ còn có thể nghe tiếng gió hú và tiếng mưa gào mà thôi khi thân ảnh Dumbledore dứng dậy.

Dumbledore mỉm cười với mọi người, nói:“Thế nhé! Bây giờ thì ai ai cũng đã ăn uống no nê .Tôi phải lập tức lưu ý các trò tập trung chú ý để tôi thông báo vài điều. Ông Filch, thầy giám thị của trường, đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các thứ cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch, nếu như có trò nào muốn coi thử.”

Góc miệng của Dumbledore hơi nhếch lên, tiếp tục nói:“Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà, và Đại Ma Hội Võ”

“Cái gì?” Harry há hốc miệng, nó nhìn qua Fred và George cùng những thành viên khác trong đội Quidditch, lẫn tất cả học sinh trong nhà mình mà không thốt được lời nào, hiển nhiên là ai cũng sửng sốt khi nghe được tin tức này, không ít người la ó lên khi nghe.

Cụ Dumbledore tiếp tục: “Sở dĩ không tổ chức là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên… Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts …”

Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa đại sảnh đường mở bung ra. Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ xa lạ đó.

Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.

Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng nề lê bước về phía cụ Dumbledore. Một ánh chớp nữa nhá ngang trần, Hermione há hốc miệng kinh hãi.

Trong ánh chớp, gương mặt của người đàn ông nhìn như bức hình chạm nổi sắc cạnh, và đó là một gương mặt lạ lùng mà Harry chưa từng thấy bao giờ. Dường như thể nó được khắc trên một tảng gỗ đã dầm sương giãi nắng, dưới bàn tay của một gã nào đó biết rất lờ mờ cái gọi là “nhân diện”, và tuyệt chẳng có tí tài đục đẽo nào.

Mỗi phần da đều như vết thẹo. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi hẳn một mảnh to. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến y trông đáng khiếp.

Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da trời chuyển động không ngừng.

Không thèm chớp lấy một cái, nó cuộn lên, cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của y, thì chỉ còn lại một màu trắng dã.

Người lạ mặt bước về phía Dumbledore. Y giơ ra một bàn tay cũng nhằng nhịt thẹo hệt như cái mặt y. Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì mà đám học sinh nghe không ra.

Cụ có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà tịnh không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ. Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ.

Người lạ mặt ngồi xuống, lắc cho cái bờm tóc xám xịt rũ khỏi mặt, kéo một cái đĩa xúc xích về phía mình, đưa nó lên cái phần còn lại của chiếc mũi, và hít hà. Đoạn y lấy một con dao nhỏ từ trong cái túi ra, xiên vào đuôi mẩu xúc xích, và bắt đầu ăn.

Con mắt bình thường của y dán chặt lên mấy mẩu xúc xích, nhưng con mắt xanh da trời vẫn không ngừng xẹt qua xẹt lại trong hốc mắt, quét qua hết sảnh đường lại tới lũ học trò.

“Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám.” Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc :“Giáo sư Moody.”

Thường thì giáo viên nào cũng phải được đón tiếp bằng những tràng pháo tay, nhưng lần này tuyệt không có một giáo viên nào, một đứa học trò nào, ngoại trừ cụ Dumbledore vỗ tay cả, mà ngay sau đó là một tràn ồn ào không cách nào kìm giữ từ bên dưới các học viện.

“ Không thể nào” Hermione, Daphne lập tức đứng dậy thét lớn lên, nhưng ngay sau đó nhận ra hành vi của mình liền xấu hổ cúi xuống.

“ Chuyện này là sao? Noah giáo sư”

“ Noah giáo sư không dạy nữa”

“ Đại Ma Hội Võ cũng không còn”

“ Ôi Merlin”

“ Penelope, Noah giáo sư không dạy nữa, bồ có biết chuyện này không?”

“ Ôi Merlin, không có Đại Ma Hội Võ, không có Noah giáo sư dạy học, ôi Merlin”

Mấy năm ngắn ngủi nay từ khi Đế Thiên An xuất hiện làm giáo viên đảm nhiệm môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, cơ hồ học sinh toàn trường đều nhiệt liệt hoan nghênh hưởng ứng.

Là môn học mà bất cứ học sinh nào trông mong, tuy tiết học lý thuyết cực kỳ ngắn ngủi nhưng ai cũng chờ mong vào giờ thực hành cả, hơn nữa độ hào phóng lẫn một điều mà các giáo sư khác không có là tài lực mà vị giáo sư này bỏ ra.

Có thể nói trong các giáo sư Đế Thiên An là được học sinh chào đón nhất, hoan nghênh nhất. Khi mà từ khi hắn đến những ngày mới bắt đầu trở nên sinh động hơn.

Nhất là cứ đến kỳ Đại Ma Hội Võ chính là thời điểm mà tất cả bọn họ thi triển quyền cước, chân tài sở học, tin tức một người mới tới đảm nhiệm bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám như quả bom ném mạnh vào lòng người, khiến cho ai cũng dậy sóng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK