Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều cả hai cũng không có phát sinh đánh nhau, dưới sự can thiệp của Lâm Thủy Dao cuộc chiến nhanh đến cũng nhanh kết thúc. Sự việc cũng đã bị vở lỡ, Đế Thiên An cũng được dẫn đến một cái gian phòng khác.

Thị nữ nhanh đem các đạo món ăn, cùng rượu được bày bố lên bàn gỗ, ánh mắt ai cũng hiện lên tò mò với sự khác lạ ngoài hình của Đế Thiên An. Nhưng tuy tò mò nhưng chỉ để ở trong lòng, sau khi làm xong phận sự thì lui ra ngoài.

“ Đế Thiên An, ngươi và Dao nhi nhà ta đến mức nào rồi?” Lâm Cánh Duyên một bên vuốt râu nhìn lấy Đế Thiên An không một chút câu nệ ăn uống, cất lời hỏi.

Lâm Thủy Dao nghe được liền biết chuyện này sớm muộn cũng đến, vừa hồi hộp lại vừa chờ mong.

“ Cũng chưa đến mức nào, chỉ bái đường thành thân ở Cốc Tử mộ thôi” Đế Thiên An cười cười đáp.

“ Hả” Nghe được câu trả lời, thần sắc của Lâm Cánh Duyên liền thay đổi, vội đứng dậy có vẻ giận, hiển nhiên biết được cái tin này lão không một chút vui.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, lão cũng nhanh trở về vị trí cũ của mình, một bên vút râu của mình đảo mắt qua nhìn cháu gái, tự hỏi : “ có phải ta đã già thật rồi không, có phần thoát ly sự đời rồi không? Thanh niên bây giờ lẽ nào thịnh hành, vừa gặp đã bái thiên địa, tiếp đó là đến động phòng lớn, không còn tam thư lục lễ phụ mẫu đồng ý sao?”

“ Gia gia, không phải ngươi người nghĩ đâu? Còn và Đế Thiên An không có như người nghĩ đâu” Lâm Thủy Dao một bên rõ cái tính cổ hủ của ông mình, vội vả giải thích

“ Hừ” Lâm Cánh Duyên vỗ mạnh một tay xuống bàn đem đôi đũa của hắn nảy lên một cái, mắng lấy : “ con im miệng cho ta, con bái thiên địa với người ta rồi, còn nói không có gì”

Nhìn thấy Lâm Thủy Dao cuối đầu, Lâm Cánh Duyên cũng cảm thấy mình có hơi quá lời với đứa cháu cưng của mình. Mà bản thân hắn cũng không phải thật quan tâm cái vấn đề này, liền kề sát đầu nói : “khi nào mới cho gia gia bế chắt”

“ Gia gia!” Lâm Thủy Dao nghe xong, cảm xúc lại bị chuyển một cái, thẹn thùng kêu một tiếng, đem tay tóm lấy tay ông mình tựa như muốn trút giận một dạng.

Chính lúc này, cánh cửa lại bị mở ra, lão quản gia đi vào cắt ngang đi cuộc trò chuyện, vội nói : “ Lão minh chủ, đại tiểu thư, minh chủ đến phân đà rồi, người đã vào tiền viện”

“ Đến đúng lúc lắm, mau gọi nó qua đây” Lâm Cánh Duyên cất lời.

Lâm Thủy Dao đã sớm không ngoài yên, lo lắng ngăn : “ không được, nếu để cha nhìn thấy Đế Thiên An, ông ấy không đánh gãy chân con không được”

Đế Thiên An cười nói : “ An tâm có ta ở nàng không có chuyện gì đâu, hơn nữa nàng chỉ việc nói nàng trong mình mang bảo bảo ổng dám đánh hay không?”

“ Không được” Lâm Thủy Dao nghe chủ ý đáng xấu hổ kia, nàng liền phản bác.

“ Cái gì, có bảo bảo” Lâm Cánh Duyên nghe xong phát mừng, hắn đến tuổi này mong ngóng nhất đó là có chắt để ôm bế đây, nhất thời ôm thái độ thù địch với Đế Thiên An liền thay 180 độ.

Không nhà không cửa, người nhà chết hết không phải là càng tốt hay sao? Khi đó kẻ này cưới cháu gái hắn ở rể Lâm gia cũng không phải không thể à. So với việc gả cháu gái đi cho kẻ khác, vậy thì có một đứa con rể như Đế Thiên An không phải là càng tốt.

Vừa có cháu gái lại có chắt nhỏ, đây chính là song hỉ lâm môn à, Lâm Cánh Duyên càng nghĩ càng phưng phấn, gấp gáp nói : “ Dao nhi, thật không? Con có bảo bảo rồi”

“ Người đừng nghe, hắn là nói bậy” Lâm Thủy Dao thẹn nói, đi đến gần Đế Thiên An đem tay kéo hắn dắt đi, gấp nói : “ chàng đi theo ta, mau mau thay đồ, chàng đó phải nghe lời ta, không được tự ý như trước”

“ Thủy Dao, ta thấy hay là thôi đi” Đế Thiên An lắc đầu nói.

Lâm Thủy Dao cường thế nói : “ không được, chuyện này chàng phải nghe ta, chỉ có chút chuyện nhỏ này chàng cũng không nghe, sau này càng không nghe ta nữa”

“ Hài” Đế Thiên An thở dài một cái, đành làm theo ý của đại tiểu thư này.

Rất nhanh, dưới sự cưỡng bách của Lâm Thủy Dao một bộ người hầu y phục được hắn thay lên người. Phối hợp nghe theo kế hoạch của Lâm Thủy Dao đề ra, thành thật như hạ nhân đứng ở sau, đôi mắt phong bế tựa như người mù.

“ Dao nhi! Dao nhi của ta! Ha ha ha! Mau cho cha xem nào”Người còn chưa đến nhưng tiếng đã đến trước, lời dứt không lâu từ bên ngoài Lâm Thanh Phong tràn đầy vui mừng đi vào bên trong.

Lâm Thanh Phong năm nay cũng tứ tuần niên kỷ, dáng người vừa phải, dung mạo càng không phải là tuấn lãng nam tử gì.

Người nhìn vào thấy được có mấy phần nho nhã, lúc này đây nào còn là uy nghiêm võ lâm minh chủ nữa chứ, thay vào đó là người phụ thân vui mừng khi nghe tin con gái thoát khổ lao trở về.

Tại 3 năm trước vì không thể kháng chỉ, hắn chỉ có thể bất lựa đưa con gái bảo bối mình vào Cốc Tử mộ. Chỉ có thể đem đau thương giữ ở trong lòng, nay 3 năm ước hẹn đã qua, nhận được tin báo con gái mình trở về phân đà, hắn vội vả lên đường ngay

Lâm Thủy Dao đi đến phía cha mình hai tay giang ra ôm lấy, vui vẻ cất lời : “ phụ thân! Dao nhi nhớ cha muốn chết”

“Ha ha ha! Dao nhi! Dao nhi của cha!Dao nhi của cha trở về rồi!” Lâm Thanh Phong vui sướng mà nói, không kìm được đem tay ôm lấy con gái xoay một vòng, sau đó đặt xuống quan sát lại nói : “ đểphụ thân nhìn kỷ xem, ukm, vẫn lanh lợi như vậy, chỉ là hơi gầy”

“ Không gầy mà được à, ở mãi trong cái mộ rách đó. Ăn không có ăn, uống không có uống” Lâm Cánh Duyên nghe được con mình, bực bội cất lời.

Lâm Thanh Phong buông tay con gái đến trước cha mình quỳ gối, hai tay đặt xuống sàn cúi đầu, cất lời : “ thỉnh an phụ thânđại nhân, con Thanh Phong biết sai”

“ Đợi lát nữa ta tính sổ với ngươi, ngồi xuống ăn cơm đã” Lâm Cánh Duyên mắng xong con trai mình, sắc mặt cũng thay đổi nhìn về cháu gái cưng, cất lời : “ Dao nhi, mau kể chuyện Cốc Tử mộ cho gia gia”

Lâm Thủy Dao nhanh đi lại ngồi về vị trí cũ của mình.

Lâm Thanh Phong đứng dậy, đi đến vị trí bàn sập, ánh mắt quan sát một chút phát giác có chút không đúng, chậm rãi quỳ ngồi xuống, hỏi : “ lẽ nào trong nhà có khách đến sao?”

Lâm Cánh Duyên chữa cháy cho cháu mình : “ chả ai đến cả, tiểu An còn ngây ra đó làm gì, mau mang theo một bình rượu đến đây”

“ Vâng Lâm lão minh chủ” Đế Thiên An một bên phối hợp đáp, nói xong chậm rãi bước đi ra cửa phòng.

“ Đứng lại” Ngay khi Đế Thiên An bước qua cái bàn ăn gần đến cửa ra, Lâm Thanh Phong lớn tiếng chặn lại, thấy y dừng bước cất lời : “ người này sau con chưa từng gặp”

Không gặp là đúng rồi hôm nay đến cha ngươi mới gặp đấy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu Lâm Cánh Duyên thôi, dù sau hắn cũng đã nhận lời cháu gái cưng rồi à, có chút lúng túng bịa lý do : “ hôm qua ta mới chiêu vào phủ đấy, còn phải đợi con đồng ý sao?”

Lâm Thanh Phong đáp : “ Nhi tử không có ý này”

“ Đồ ngốc, còn không mau đi lấy rượu lên đây” Lâm Cánh Duyên lại nói

Đế Thiên An theo đó mà đi ra khỏi cửa, cũng không có sự cản lại của cha vợ, ngay khi đi ra đem cánh cửa đóng lại, sau đó chậm rãi đi ra sân.

Vừa mới đi được vài bước, đột ngột một cái thân ảnh lướt nhanh mà đến, dung vai muốn đụng lên người hắn, có điều hắn nhanh nhưng Đế Thiên An còn nhanh, dễ dàng né đi được hắn cố tình hành vi.

“ Em vợ ư?” Đế Thiên An thầm xác định người cố tình công kích mình, dưới nhãn lực của hắn hiển nhiên dung mạo của y hắn liền nhận rõ, thiếu niên nho nhã một bộ màu xanh y phục từ phía sau lại đến công kích, khóe môi bất giác nhích lên độ cong.

“ Sưu! Sưu! Sưu!!”

Một kích không thành, Lâm Vũ Côn nhanh phát động công kích tiếp theo, nâng lên thân pháp nhà mình, quyền cùng cước tung ra công kích lên nam nhân mới đi ra từ trong phòng. Nhưng y giống như con cá trạch, chỉ trong gang tấc xảo dịu né đi.

“ Đánh đủ chưa?” Đế Thiên An hờ hững nói.

Lâm Vũ Côn không trả lời, từ trong người lấy ra cành trúc, sau đó đề thân lần nữa mà đến, theo tay hắn độc cành trúc phóng nhanh đến trước.

“ Hừ!” Đế Thiên An hừ lạnh một tiếng, tay phải trực tiếp huy xuất mà ra, trực tiếp bắt lấy cây cành trúc công kích mình.

Lâm Vũ Côn có chút bất ngờnhưng rất nhanh qua đi, bởi hắn phát hiện được mình không cách nào đẩy lùi được y, mặc cho vận công bao nhiêu cũng không đẩy được.

“ Phanh!!”

Theo Đế Thiên An tụ lực đem cánh tay nắm giữ hất ra ngoài, đem Lâm Vũ Côn bức trượt lùi về sau một đoạn.

“ Các hạ nội công khá lắm” Lâm Thanh Phong từ bên trong đi ra, cất lời tán thưởng.

Chuyện cười, hắn là võ lâm minh chủ tự có cho mình tình báo riêng. Hắn sớm đã thu được tin tức của con gái mình cùng một nam tử ngoại tộc khác chung đụng, thậm chí là đi đến chỗ phụ thân mình.

Khi đi vào đã phát hiện ra y, nhưng cũng không có xé mặt cha mình. Đành mượn tay con trai mình mà vạch trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK