Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Thiếu Vũ không ngờ một màn phía sau phát sinh, Vô Song quả thật bị lời nói của Thiên Minh làm cho dừng lại, đồng tử trong thấy được ám khí bay đến, đôi mắt thoáng qua tinh quang vui mừng, miệng lớn há ra nuốt lấy.

Để rồi mắc nghẹn, hô hấp khó khăn buộc Vô Song đem Thiếu Vũ thả xuống, hai tay
ôm lấy cổ của mình, thân hình không ngừng lảo đảo.

Vô Song há to miệng muốn đem đầu gà nướng này nhổ ra, hắn bây giờ chỉ cảm thấy mình cổ họng như có một đám lửa hừng hực đang thiêu đốt, hắn run rẩy che lấy cổ họng, phát ra ôi ôi ôi âm thanh.

Chỉ thấy một ánh lửa tựa như treo ngược từ cổ họng của hắn vọt ra. Bay tới trên bầu trời bộc phát ra dễ nhìn khói lửa.

“ Bùm”

Một thanh âm vang dội vang lên, thì ra trong con gà nướng kia Thiên Minh đã nhét lấy một thanh pháo hoa trong đó. Khi Vô Song nuốt lấy pháo hoa đã kịp đốt đi, nếu hắn không thành công nhổ ra chính là bị pháo hoa bên trong oanh chết đây.

“ Dám cướp gà của ta này,sao hả mùi vị pháo gà rừng nướng thế nào?” Thiên Minh nhảy lên thân hình to lớn này ngả xuống không ngừng đạp lên hắn : “ đồ gấu điên bây giờ đả thành gấu nướng, là ta đánh bại hắn”

Thiên Minh tựa như một cái vui vẻ hài đồng đồng dạng, vui sướng nhảy đến cự nhân té xuống đất trên thân thể, hoan hô.

“ Mau tránh ra” Thiếu Vũ thân ảnh đứng lên mở miệng nhắc nhở cho Thiên Minh.

Thiên Minh nghi ngờ liếc mắt nhìn Thiếu Vũ nói: “Làm gì thế! Ờ! ta biết ngươi muốn làm gì rồi, tên gâu điên này là do ta đánh bại! Không có phần của ngươi! Đừng nghĩ cướp công lao của ta!”

Thiếu Vũ không để ý đến Thiên Minh loại này ngây thơ ngôn ngữ, đứng dậy, một cước đem hắn từ to con trên thân đạp xuống.

“Ngươi cái này hỗn đản, ta hảo tâm cứu ngươi, thế mà còn đá ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu! Hừ!” Thiên Minh giống như một đầu tức giận sư tử con đồng dạng, hướng về Thiếu Vũ đánh tới.

Nhưng mỗi đòn đều bị ngăn trở, lần công kích tiếp theo cả người lập tức nhảy lên Thiếu Vũ hay tay oanh lấy, song lại bị đối phương hất văng xuống té ngã.

Đôi mắt xoay chuyển khi thấy Thiếu Vũ đi đến đưa một tay ra kéo hắn lên, ngay khi thân hình có chút đứng lên hai chân đạp lấy chân trụ hắn sau đó mượn sức mình ngã xuống, đem Thiếu Vũ cả người đẩy bổ nhào ra sau.

Ngay lập tức nhảy đè lên hai tay loạn quyền đánh xuống, nhưng đều bị hay tay của Thiếu Vũ ngăn đở, đột nhiên hay người dừng lại đem ánh mắt quăng về một phía, chỉ thấy thân ảnh Vô Song từ dưới mặt đất đứng dậy, hung tợn nhìn về hai người.

“ Không xong rồi gấu mập biến thành ma về đòi mạng” Thiên Minh sợ hãi nói

Thiếu Vũ chịu thua với tên này: “lắm lời thiệt đó”

Hai người nhanh chóng thoát ly, thân ảnh nhanh chóng đứng dậy chạy đi có điều chạy được mấy bước đã bị Vô Song nhún chân dậm nhảy chặn lấy.

“ Đừng có tìm ta, hỏa lưu tinh là nhà hắn đó” Thiên Minh ngả người dưới mặt đất một tay chỉ về Thiếu Vũ lên tiếng.

Thiếu Vũ bây giờ nội tâm sụp đổ với tên thô thần kinh này : “Tiểu tử này thật là”

Vô Song cũng chẳng thèm nghe lấy, một quyền oanh xuống thân hình Thiên Minh hắn hiện giờ đả tức giận không thôi, đường đường là Lưu Sa Tứ Đại Thiên Vương lại xém chút nửa đi bán muối chỉ vì hai tên mao đầu tiểu tử này rồi.

Mà lúc này vốn bất tỉnh từ lâu Cái Nhiếp thân ảnh đứng dậy, nắm lên rơi xuống ở bên cạnh kiếm, dùng hết khí lực toàn thân đồng dạng, một kiếm hướng về cự nhân đâm tới.

“ Xuy!!”
Uyên Hồng vẻ lên không trung một đườn quang mang xanh rờn như nỏ tiển một dạng lao nhanh đi, một kiếm này ở trên tay Cái Nhiếp sử ra so với Thiên Minh hoàn toàn là một trời một vực.

Vô Song súc thế vung quyền, đột ngột khí tức tử vong hiện lên để bản năng dã thú hắn cảm nhận được. Thân làm sát thủ hắn rõ ràng cái khí tức mẫn cảm đang đến gần, vội đình chỉ quyền đánh xuống, vội đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra khí tức nguy hiểm.

Đồng tử Vô Song mở lớn, hắn thấy được một vệt quang mang lao nhanh đến mình, một kiêm này cực kỳ nhanh, bản năng nói cho hắn biết hắn phải né đi đường kiếm này.

Nhưng giống như là bị tập trung , hai chân vững vàng cắm rễ trên mặt đất, nghĩ muốn trốn khỏi ở đây, nhưng mà thân thể khỏe mạnh giống như không phải là của mình một dạng, căn bản không có nghe từ đại não mệnh lệnh.

“ Xoẹt!!”

Một kiếm kia quá nhanh, như lưu tinh cắt qua yết hầu Quỷ Vô Song, kiếm kia tốc độ không giảm chút nào, hướng về sau lưng một cây đại thụ xuyên qua.

Uyên Hồng cắm vào cây đại thụ kia, bởi vì sức mạnh quá lớn nguyên nhân chấn cả cái cây run rẩy, trên cây nhao nhao rơi xuống không ít lá cây tới.

Tại mọi người ai cũng không có chú ý tới một cái góc. Một cái chim Sí Điệp nhìn phát sinh hết thảy, sau đó nó bay mất. Bay đến không trung, một người mặc áo trắng người tiếp nhận nó.

Lại nói đám người Hạng Lương từ một kiếm xuất thần kia đi ra, nhìn thấy kiếm kia đã toàn bộ chuôi kiếm chui vào trong cây. Đồng loạt đem mắt nhìn về phương hướng chuôi kiếm xuất ra, bọn họ thấy được Cái Nhiếp lão đảo, sau đó lại ngả xuống.

“Niếp đại thúc!” Thiên Minh nhìn thấy Cái Nhiếp đứng lên lại ngã xuống, khẩn trương hô lớn.

Chính lúc Thiên Minh muốn chạy đến chỗ Cái Nhiếp, thì Vô Song dưới một kiếm đoạn hầu của Cái Nhiếp, cơ thể chậm rãi ngã xuống, đúng lúc nện trúng ở Thiên Minh trên thân, một chút liền đem bình minh đè đứng không dậy nổi.

“ Này! Ngươi không sao chứ?” Thiếu Vũ đi đến Thiên Minh bên cạnh ngồi xuống hỏi

“ Hừ!” Thiên Minh liếc qua hừ một tiếng, khuôn mặt tức giận nói: “Ta thật vất vả nướng được hai con gà rừng, nếu không phải là ngươi đến gây chuyện thì tên gấu điên kia cũng sẽ chẳng đến ăn mất hai con gà của ta , ngươi phải đền cho ta!”
Thiếu Vũ nở nụ cười liền trêu ghẹo nói: “Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, thì ta sẽ cho ngươi ăn gà!”

Thiên Minh đem khuôn mặt nhỏ thoáng nhìn nói: “Ngươi gọi ta một tiếng gia gia, ta sẽ gọi ngươi đại ca”

Cái Nhiếp một chiêu Bách Bộ Phi Kiếm kịp thời giết đi Vô Song sát thủ, hóa giải nguy cơ cho đám người. Nhưng thân hình hắn cũng nhanh chóng ngã xuống hôn mê bất tỉnh lại, vốn trên thân đã mang thương thế giờ lại thêm nặng thêm.

Đám người Thiếu Vũ thông qua Thiên Minh rốt cuộc biết rỏ trên đường bọn họ phát sinh chuyện gì. Từ khi ly biệt ở Lâu Lan bọn họ lại gặp không ít truy sát, nghiêm trọng nhất chính là ở Tàn Nguyệt Cốc.

Cái Nhiếp thương thế chính là Phạm Tăng cũng cảm thấy vướng tay chân, tinh huyết hao tổn nghiêm trọng, lại như là miệt mài quá mức như thế. Càng thêm đáng sợ chính là, ngũ tạng lục phủ hỏng bét, nếu như không phải tu vi thâm hậu, loại thương thế này đã sớm muốn mệnh.

Phạm Tăng quay đầu liếc mắt nhìn Hạng Lương: "Ngươi cân nhắc hảo à"

Hạng Lương thở dài: "Hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có Y Tiên có thể cứu trị Kiếm Thánh, hơn nữa Hạng Gia Thôn đã bại lộ, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Vô Song xuất hiện ở nơi này, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đó là ngẫu nhiên được. Nhất là Cái Nhiếp cùng Thiên Minh là Đại Tần đế quốc trọng phạm truy nã, hai người xuất hiện ở đây hắn đã thu hút ánh mắt của đế quốc. Nếu không lập tức rời đi ngay, chỉ e bọn họ liền sớm bị Tần quốc vây bắt.

"Lập tức thu dọn đồ đạc, suốt đêm liền đi." Phạm Tăng nhìn Hạng Lương một chút liền quyết đoán.

Hạng Lương gật gù: "Đi được tới đâu hay tới đó, biện pháp tốt nhất chính là liên hợp sáu quốc lưu vong quý tộc, đồng đồ phản Tần đại nghiệp."

Ngay trong đêm đám người toàn bộ rời khỏi Hạng gia thôn, chỉ để lại một vài người đồng thời thi thể của tên sát thủ Lưu Sa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK