Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Kính Hồ Y Trang.

Thiên Minh rất sớm liền đứng dậy, kế tục hắn bổ củi đại nghiệp, Mặc gia quy củ một ngày không làm, một ngày không ăn. Quy cũ này nửa ngày hôm qua hắn đã trải nghiệm, không chẻ được khúc củi nào hắn chỉ có thể đau lòng nhìn đám người kia dùng bữa.

Vì lấp đầy bụng, chỉ có thể càng thêm nỗ lực đem khúc củi bổ đôi. Nhưng mà như hôm qua hắn phí lực một thời gian vẫn không bổ được khúc nào, chán nản ngồi một bên.

Bất chợt đại não lóe lên một cái suy nghĩ. Lập tức hắn liền vứt lấy rìu chạy đi.

Mặc gia quy cũ không làm không được ăn? Hắn phí lực như vậy cũng không chẻ được một khúc, tiếp tục làm xuống hiển nhiên không có đồ ăn? Như vậy hắn cần gì phải ngu ngốc tiếp tục bổ đây, không có đồ ăn vậy tự mình kiếm không được sao?

Về phần thức ăn, không phải hắn từng bắt qua gà rừng đây? Bắt thêm vài con chim liền có thể ăn được rồi?

Nhưng mà tính toán của Thiên Minh lại lệch khỏi quỹ đạo, trong lúc chạy đi tìm tổ chim hoặc thức ăn cho mình, hắn phát hiện ra Cao Nguyệt đang ngồi tại bờ hồ, tựa như đang bận làm cái gì đó? Tâm tình tò mò Thiên Minh rón rén lại gần.

Cao Nguyệt quỳ ngồi trên mặt đất, hai tay hợp lại đôi mắt nhắm nghiền, trước người là một cái lư hương. Nhưng rất nhanh nàng liền mở mắt ra khi nghe được động tĩnh gần mình, thì ra Thiên Minh lén lút lại chân vấp phải cành cây rồi ngả té.

Cao Nguyệt liền đem trước người đồng chất lư hương thu vào, sau đó thu chân ngồi xuống, yên lặng nhìn trước mặt hồ.

Thiên Minh cười hì hì đi lại gần: “Nguyệt nhi, cô làm gì ở đây mà thần bí như vậy?”

Nguyệt nhi quay đầu khẽ hừ một tiếng nói: “Ta đang tại tế bái Mặc gia anh linh!”

Thiên Minh gãi gãi đầu không rõ: “Mặc gia anh linh?”

“Đúng! Từ khi tổ sư gia sáng lập Mặc gia đến nay, chính là lấy Phi Công Liêm Ái làm tôn chỉ” Nguyệt nhi nhẹ nhàng nói

Thiên Minh có chút nghe không hiểu nhiều, biểu thị lắc đầu.

Nguyệt nhi nhìn thấy như vậy cười khúc khích, rồi giải thích cho hắn rõ : “Phi Công chính là phản đối chiến tranh, tất cả chiến tranh vô luận vì nguyên nhân gì, chỉ cần đánh trận liền sẽ khiến cho dân chúng chịu khổ. Kiêm Ái chính là muốn nói, giữa người với người phải yêu thương lẫn nhau, có sức trợ giúp người khác, có tiền tài liền muốn san sẻ cho người khác.”

Thiên Minh nghe xong nói: “Nghe ra tổ sư gia Mặc gia là một cái đại người tốt”

Nguyệt nhi nghe được có người tán dương tổ sư gia lộ ra rất là vui vẻ, đem đầu nâng lên rất kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên.”

Thiên Minh nói tiếp: “Nhưng mà rất khó thực hiện!”

“Vì sao thế?” Cao Nguyệt nghi vấn hỏi
Thiên Minh liền nói : “ từ khi ta chào đời, chiến loạn liên miên không dứt, dẫu là người lớn hay trẻ nhỏ vì để sinh tồn đều phải làm rất nhiều chuyện không muốn làm.”

Cao Nguyệt tiếp lời : “ vì thế Mặc gia vẫn luôn phấn đấu không ngừng. Năm xưa chỉ có một mình tổ sư gia, ngày nay có hàng vạn hàng nghìn đệ tử Mặc gia đang nỗ lực”

Thiên Minh ngồi xuống bên cạnh, mở miệng : “ chỉ cần Nguyệt nhi muốn làm, thì ta nghĩ đều là việc tốt”

“ Người ta đang giảng lý lẽ cho ngươi đó, thế mà ngươi lại miệng trơn như mỡ !” Nguyệt nhi đem đầu xoay qua một bên.

Thiên Minh có chút nóng nảy đứng lên, vội vàng nói: “Ta nói là thật mà, không có nói loạn. Trong lòng ta nghĩ như vậy đó.”

“ Thật à!” Cao Nguyệt dò hỏi

Thiên Minh ngượng ngùng sờ lấy đầu của mình đáp : “Nguyệt nhi là cô nương thiện lương, xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.”

“ Chớ nói bậy, Dung tỷ tỷ mới xinh đẹp nhất” Cao Nguyệt lên tiếng, từ khi kinh biến qua đi nàng cùng Dung tỷ tỷ an ổn một chỗ, trong lòng nàng nữ nhân xinh đẹp nhất chỉ có Dung tỷ tỷ nhà mình.

“Ta mà nhìn thấy cô ta là toàn thân phát rét. Cái mặt đó cả ngày đều trơ như khúc gỗ” nghe nhắc đến nữ nhân quái đản kia, trên thân phát rùng mình một cái, nói xong Thiên Minh còn hai tay ôm lấy chính mình bắt chước chính mình rét run dáng vẻ.

Nguyệt nhi đột nhiên đưa tay liền cho Thiên Minh cái cốc đầu, tức giận nói: “Không được nói xấu Dung tỷ tỷ!”

“Ai nha, Nguyệt nhi sao ngươi lại đánh mạnh thế” Thiên Minh sờ lấy bị gõ qua chỗ đáng thương nói.

“Hừ, chẳng phải ngươi nói những chuyện ta làm đều là việc tốt sao?” Nguyệt nhi đem khuôn mặt nhỏ thoáng nhìn, hừ hừ lấy nói.

Đem mắt nhìn nữ hài bên cạnh, Thiên Minh thấy được trong tay nữ hài một sợi dây chuyền tinh xảo, cất lời : “ sợi dây chuyền này đẹp quá, à ta biết rồi, Nguyệt nhi trốn ở đây là đang sửa soạn làm đại mỹ nữ”

“ Làm gì có” Nguyệt Nhi phản bác, đem sợi dây chuyền lên có phần ưu thương : “ đây là thứ mẹ ta để lại cho ta đó”

Thiên Minh nhẹ nhàng hỏi: “Nguyệt nhi nhà cô ở đâu?”

“Yến quốc” Cao Nguyệt đáp

Thiên Minh lại hỏi : “ Thế còn cha mẹ cô? Bọn họ làm nghề gì?”

“Ta cũng không biết, vừa chào đời ta đã là cô nhi rồi. Chưa từng gặp qua bọn họ, chính Mặc gia nuôi dưỡng ta.” Cao Nguyệt nhẹ nhàng nói

Thiên Minh gật nhẹ đầu nhưng mà lại có một chút không rõ nói: “ thì ra cô cũng giống ta, vậy thì có gì mà phải khóc? Con gái ai cũng yếu đuối”

Cao Nguyệt liền hỏi : “chẳng lẽ ngươi chưa từng nhớ về họ sao?”

Thiên Minh đem hai tay đặt ở cái ót, nằm ở trên đồng cỏ chậm ung dung nói: “Có gì mà phải nhớ chứ.Ta sống một mình tự do tự tại, chỉ là thỉnh thoảng trong mơ ta thường trông thấy một người cười với ta. Sau đó ta lớn tiếng gọi bà ấy, nhưng mà bà ấy không có trả lời ta. Ta đoán có thể bà ấy chính là mẹ ta”

Cao Nguyệt lại hỏi :“ Thế cha ngươi đâu?”

“Ta cũng chưa từng gặp, có điều, nghe nói ông ấy là một cái kiếm khách, một cái rất giỏi kiếm khách!” Nói tới chỗ này Thiên Minh ngữ khí có chút ước mơ lại có chút kiêu ngạo.

Cao Nguyệt dò hỏi: “ tại sao ông ấy lại rời bỏ ngươi?”

“ Ta tin rằng, không, ta chắc chắn, sẽ có ngày ông ấy đến đón ta” Thiên Minh trả lời : “chắc ông ấy hiện giờ chưa tìm thấy ta mà thôi. Cho nên ta phải vượt hơn người, phải có tiếng tăm. Thế thì ông ấy mới dễ tìm ta được”

“ Thì ra ngươi có chí hướng như vậy sao?” Cao Nguyệt chậm nói

Thiên Minh nghe đến đây hứng khởi : “ dĩ nhiên rồi, ta nhất định phải trở nên lợi hại, lợi hại giống như đại thúc vậy”

Cao Nguyệt cất lời : “ Lần đầu tiên ngươi gặp Cái tiên sinh, ta còn tưởng hai người là phụ tử chứ”

Thiên Minh nghe được, đại não lâm vào hồi ức, hắn nhớ lại lần đầu gặp gỡ Cái Nhiếp, khi đó hắn bị một cái nam tử trưởng thành đuổi giết vì trộm lương thực, may mà Cái Nhiếp đuổi đến kịp cứu thoát hắn.

Thời gian lại qua đi, Thiên Minh cùng Cao Nguyệt trò truyện, thời gian trôi qua sắc trời đã tiếp cận giữa trưa, thời điểm cũng không còn sớm cả hai cũng đứng dậy trở về.

Đi được vài bước Thiên Minh xoay người, đem mắt ngó trái ngó phải, hắn cảm nhận dường như có người đang nhìn hắn vậy.

“ Sao thế?” Cao Nguyệt không rõ hỏi.

Thiên Minh đáp : “ không có gì, ta cảm thấy dường như có người đi theo chúng ta”

“ Ha! Ta biết rồi! nhất định là Thiên Minh cảm thấy sợ” Cao Nguyệt cười nói

“ Sợ?” Thiên Minh không rõ lớn tiếng nói lại.

Cao Nguyệt giải đáp : “ khi đi trên đường có đôi lúc ta cảm thấy sợ. Thường hay có cảm giác có người đi theo sau”

Lời vừa dứt, không khí chung quanh xao động, một đàn chim chóc vỗ cánh từ các tán cây gần cả hai, bay đi.

Đột nhiên một con màu trắng chim lớn từ trên bầu trời, trên cây chim nhỏ trên các cây cối lân cận thất kinh bay tứ tán.

Thiên Minh ngẩng đầu nhìn tới, con kia chim khổng lồ mở ra hai cánh ước chừng đến bảy tám mét, trắng noãn cánh chim phiến lên mạnh mẽ khí lưu, cây cối lay động, lá rụng bay tán loạn, Thiên Minh đặt mông ngồi vào trên đất.

To lớn Bạch Điểu ở Y Trang bầu trời đã xoay quanh một vòng, giương cánh hướng về phương xa bay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK