Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hogwarts một ngày, tại sân đấu Quidditch lúc này khán đài bên trên đả chật kín dòng người, tiéng reo hò phấn khích không ngừng vang lên, khi hôm nay chính là cuộc thi đầu tiên của Tam Pháp Thuật- cuộc thi rồng.

Trên khán đài dành cho khách quý, Bagman hét oang oang :“Một thí sinh đã xong, và bây giờ là cậu Harry”

Đế Thiên An một bên nhấm nháp chung rượu của mình bên tai nghe đến tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ từ khán đài Gryfindor trở nên ầm ĩ, vốn cuộc chiến của đám gà con này với hắn chẳng là gì cả, có chăng đến chính là xem thỏ trắng hắn nuôi lớn chiến đấu mà thôi.

Ánh mắt nhìn xuống con rồng của Harry đối thủ là một con Đuôi-Gai Hungary, đứng ở cuối chuồng, cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng Harry.

Là một con bò sát đen đầy vẩy, hung bạo, con Đuôi-Gai Hungary quật đập cái đuôi của nó, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng thành những cái rãnh.

“Ôn dịch ơi, thằng nhỏ bay! Này cậu Krum ơi, cậu có đang xem cảnh này không đó?”

Đế Thiên An bên tai nghe lấy tiếng thanh âm của Bagman, ánh mắt nhìn trên bầu trời là thân ảnh Harry mang theo chổi thần Tia Chớp của mình trên không trung đầu rồng phương tây bên dưới dụ đi.

Harry bay thành một vòng tròn quành lại; con Đuôi-Gai Hungary vẫn theo dõi bước tiến của Harry ; đầu nó xoay tròn trên cái cổ dài… Nếu nó cứ làm vậy thì thể nào một hồi nữa cũng phát chóng mặt. Nhưng có lẽ không nên kéo dài chiêu này quá đáng, kẻo con rồng lại xịt ra một luồng lửa khác.

Vừa lúc con rồng há miệng ra, Harry lao thẳng xuống như thả một trái dọi, nhưng lần này nó kém may mắn hơn: nó cũng né được ngọn lửa, nhưng cái đuôi con rồng quật lên cao đánh trúng nó. Và khi Harry lách mình sang bên trái thì một trong những cái gai đuôi dài quẹt trúng vai nó, xé rách toạch áo…

Harry cảm thấy đau buốt, nó nghe tiếng gào rú của đám đông, nhưng vết thương không có vẻ sâu lắm… Bây giờ Harry bay quành trở lại con Đuôi-Gai Hungary, và nó nhận ra một cơ hội cho mình…

Con Đuôi-Gai Hungary không có vẻ gì muốn bay lên, nó chỉ chăm chăm phòng thủ để bảo vệ đám trứng của mình. Mặc dù xoay mình, quằn quại, nhấp nhổm, cánh xòe ra rồi xếp lại, đôi mắt vàng khè dễ sợ vẫn chằm chằm theo dõi Harry và con rồng vẫn không dám lìa xa đám trứng của mình,

Nhưng mà Harry phải làm sao cho nó buông đám trứng ra, chứ không thì đời nào đến gần được quả trứng vàng… Mưu mẹo cần áp dụng là phải cẩn thận và từ từ…

Harry bắt đầu bay, trước tiên bay về hướng này, sau đó bay theo hướng khác, vừa đủ xa để cho con rồng đừng xịt lửa ra đuổi nó nữa, nhưng cũng đủ gần để tạo thành một mối đe dọa khiến cho con rồng phải để mắt canh chừng Harry.

Đầu con rồng cứ xoay hết hướng này sang hướng khác, con mắt nó dõi thoe Harry đến lác luôn, và răng nanh của nó nhe cả ra…

Harry bay cao hơn. Đầu của con Đuôi-Gai Hungary vươn cao theo Harry, cổ nó bây giờ đã vươn dài hết cỡ, vẫn còn đung đưa xoay vòng như một con rắn bị bùa mê…

Harry bay cao thêm chừng một thước nữa, và con rồng rống lên một tiếng tức tối. Harry giống như một con ruồi vo ve trước mũi con rồng, một con ruồi nhí mà con rồng những muốn đập một phát; đuôi con rồng lại quật đập lần nữa.

Nhưng bây giờ Harry đã bay quá cao, cái đuôi rồng không đánh tới được. Con rồng lại xịt lửa vào không trung. Harry lại bay lắt léo để tránh móng vuốt của con rồng xòe rộng.

“Ráng lên con.”

Harry xuỵt con rồng, và bay chệch choạc trên nó để nhử nhử:

“Ráng lên con, ráng mà bắt ông nè… lên đây đi…”

Và cuối cùng con rồng chồm lên, xòe ra đôi cánh lông vũ màu đen to kềnh rộng gần bằng cánh của một chiếc máy bay nhỏ - và Harry lập tức nhào xuống.

Trước khi con rồng biết được Harry đã làm gì, hay nó chợt biến đi đâu mất, thì Harry đã kịp tăng tốc, đem hết sức lao nhanh xuống mặt đất, về phía đám trứng lúc này không còn được bảo vệ giữa đôi chân đầy móng vuốt của con rồng cái nữa,

Hai tay của Harry cũng đã buông tay khỏi cán cây Tia Chớp – nó chụp được ngay quả trứng vàng.

Và Harry bật vọt trở lên bằng một tốc độ cực kỳ lớn, lao vút lên phía trên các khán đài, quả trứng vàng nặng ịch nằm an toàn dưới cánh tay không bị thương của nó.

Và như thể ai đó vừa vặn trả lại nút âm thanh, lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu cuộc thi, Harry nghe rõ đúng âm thanh của đám đông: tiếng vỗ tay và hò hét vang dội không kém gì tiếng hoan hô của cổ động viên đội Quidditch Ái Nhĩ Lan tại cúp Thế giới.

Bagman đang hét: “Nhìn kìa! Quí vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!”

Harry nhìn thấy những người giữ rồng đang vỗi vã nhào ra để khuất phục con Đuôi-Gai Hungary, và ở phía lối vào chuồng rồng, giáo sư McGonagall, giáo sư Moody và lão Hagrid, Remus, Sirius đang hấp tấp đi tới đón nó, tất cả đều vẫy tay về phía nó, và mặc dù từ một khoảng cách khá xa, nụ cười của họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Harry bay trở về khán đài, tiếng hò reo của đám đông dội đùng đùng trong màng nhĩ. Nó đáp xuống mặt đất một cách êm ái, trái tim nhẹ nhàng thơ thới hơn hẳn so với tâm trạng nó suốt mấy tuần nay.

Nó đã vượt qua được bài thi đầu tiền rồi nhé, nó đã sống sót.

Khi Harry bước xuống khỏi cây chổi thần Tia Chớp, giáo sư McGonagall kêu lên: “Xuất sắc lắm, Potter à!”

Đó là cả một lời khen ngợi xa xỉ của giáo sư. Harry nhận thấy tay cô McGonagall run run khi chỉ lên vai nó và nghe :“Con cần phải đi gặp bà Pomfrey ngay, đừng đợi ban giám khảo công bố điểm, Đằng kia kìa, bà ấy đã băng bó xong cho Diggory rồi…”

«Daphne » «Daphne » «Daphne » «Daphne » «Daphne » «Daphne »

Cả khán đài Slyetherin lẫn các khán đài khác bùng nổ lên tiếng reo hò, khi vị dũng sĩ tiếp theo bắt đầu cuộc thi của mình, so với Harry thì nhân khí của Daphne nhiều năm nay cực kỳ vang dội, chiến lực mà nàng bày ra trong hai kỳ Đại Ma Hội Võ thể hiện cho đám học sinh trường ngưỡng mộ.

« Thật bất ngờ thưa quý vị quý cô Daphne chúng ta lại lựa chọn trực diện đối đầu rồng, ôi mèn đét ơi bộ giáp đó, lại có thể không cần chổi thần, tuyệt vời, ý tôi nói là xuất sắc thưa quý vị » Lugo Batman thanh âm hét lớn nhìn về thân ảnh Daphne từ trong căn lều của các vị dũng sĩ bay ra.

Một bộ áo giáp tỏa ra quang mang cực kỳ xinh đẹp, trên tay cầm một thanh quyền trượng một tay kia đũa phép. Thân hình phiêu phù được nâng bởi áo choàng thân ảnh hạ xuống đối mặt với đầu rồng to lớn phía trước.

«Rống » đầu rồng màu xanh hình thể to lớn đồ sộ miệng phun ra một ngụm lửa, hướng về Daphne đôi cánh phía sau vẩy đập tạo thành một trận cuồng phong.

« Hừ » Daphne hừ lạnh một tiếng, miệng lẩm bẩm chú ngữ thân ảnh nhìn quả cầu lửa bay đến người mình, thân ảnh liền di chuyển phiêu phù ở không trung, né đi một đòn công kích của nó.

Chỉ thấy trước người nàng tia sét không ngừng ngưng tụ thành một thanh lôi thương to lớn dài mười mấy mét trên không trung, càng ngày cáng lớn dưới chân là một ma pháp trận, theo miệng nàng không ngừng tịnh xướng chú ngử lôi điện không ngừng tích xúc.

« Mèn đét ơi, đây là phép thuật gì, cụ Dumbledore đây là phép thuật gì ? » Lugo thanh âm kích động nhìn nữ hài đứng trên bầu trời càm lấy lôi điện trên tay cực kỳ uy vũ.

Mà hai bên chính là hiệu trưởng của hai trường kinh nghi lên, ma lực của nữ hài này bài ra để cho bọn họ khiếp sợ, trình độ đả vượt qua các thí sinh khác rồi . Mà còn một nhân vật khác quan tâm hơn chính là Moody mắt điên.

« Thiên Trùng Sấm » Dumbledore cười nói.

Lời hắn còn chưa nói xong thì cả khán đài bên dưới liền chói lòa ngay sau đó « Oanh » một tiếng rung động, mặt đất rung lên kịch liệt khi hình thể to lớn đầu rồng bị lôi thương của Daphane oanh kích.

«Daphne » «Daphne » «Daphne » «Daphne » «Daphne » «Daphne »

Tiếng reo hò dậy sóng vang lên khi từ bên dưới bụi mù thân ảnh của Daphne lao ra, trên tay chính là một quả trứng vàng, chỉ một đòn ra sân, nàng đả đem đầu rồng này hạ gục, hoàn thành phần thi.

“ Làm tốt lắm, Daphne” Snape gương mặt hiếm hoi nở nụ cười nhìn thân ảnh Daphne hoàn thành xuất sắc phần thi, đối với học sinh này hắn chính là mười phần hài lòng, nhất là trong cuộc thi Tam Pháp Thuật này mang vinh dự cho Hogwarts.

Trên khán đài lần nữa Bagman hét lớn :“Vâng thưa quý vị phần thi đấu đầy sức thuyết phục của Daphne dũng sĩ đến từ Hogwarts đả đem về 50 điểm cho Hogwarts từ các vị giám khảo của mình, không một thương tích tôi nhấc lại không một chút thương tích nào”

Giọng nói vang khắp khán trường, vẫn tiếp tục vang lên : « Mặc dù các con rồng đả bị suy giảm sức mạnh, nhưng một nữ sinh năm tư có thể hạ gục là một điều khó mà tin tưởng được, và vị thí sinh kế tiếp lại chính là vị dũng sĩ cuối cùng của trường Hogwarts - Hermione Granger »

« Hermione Granger » « Hermione Granger » « Hermione Granger »« Hermione điện hạ» « Hermione uy vũ »

Ngay lập tức cơn sóng reo hò từ nhà Gryffindor làm cho cả khán đài rung chuyển lên, nhất là hai tên Fred và Georgo còn làm trò tung hứng hò hét cổ vũ.

Chỉ thấy tiếng reo hò còn chưa dứt từ bên trong căn lếu bắn ra một đạo quang mang vàng rực, như thiểm điện lao nhanh đến.

« Bành » « Bành » « Bành » « Bành »

Cả khán đài lập tức lặng im không một tiếng động, bên tai nghe lấy từng thanh âm vang dội rung động, ai cũng đều há hốc miệng.

Nhất là ban giảm khảo thành viên há hốc muồm nhìn về thân ảnh nữ hài đang phiêu phù trên không trung, từng quyền từng quyền nện xuống thân ảnh màu xanh lục bích đầy gai to lớn bên dưới.

« Ầm » Mặt đất lần nữa rung chuyển, cả khán đài chao đảo rung động giống như trận địa chấn mà Daphne tạo ra khi hạ gục đầu rồng của mình.

« Hermione » « Hermione » « Hermione » « Hermione »

Cả khán đài lặng đi mấy phút sau đó là ngập trời tiếng reo hò, đủ thanh âm kích động hưng phấn lên khi thấy thân ảnh trên không trung một nữ hài đang trong một bộ áo giáp hoàng kim chói lọi, bên hông là một thanh bội kiếm sinh đẹp, hai tay nắm đấm ngưng tụ từng tia sét lẫn hỏa diễm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK