Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm xưa lão cùng thê tử trộm các phái võ học, kiến thức các môn phái cực kỳ không nhỏ, bằng lão ánh mắt có thể biết được loại này võ công đã ngạo thị quần hùng, y khí ngạo không bái sư cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Đổi lại là lão, có thể sáng tạo ra môn thần công đương thế kia còn cần phải bái sư ư? loại thần công mà kiếm khí có thể ngưng binh này, cổ kim cũng chưa thấy qua, sáng tạo ra được thiên tư thế nào đây? đây là ngàn năm chưa thấy được kỳ tài, nếu là lão, lão cần phải bái sư kẻ khác.

Chờ đợi nhiều năm mới thấy được kỳ tài, mà là loại cổ kim mới xuất, nhưng người ta không bằng lòng bái sư, Vô Nhai Tử tâm trạng khói mà thụ được, đầy mặt bất ngờ tán thưởng sau nhanh chóng thất lạc buồn bã.

“Ta nghe Tô Ngân Hà tiên sinh là câm điếc người mấy chục năm nay, nhưng lúc đánh cờ xong lại không phải như vậy. Ông hai chân lại ám tật, công lực lại thâm hậu nhưng lại ở nơi này, có khuất tất gì sao?” Thiên Trạch biết rõ còn cố ý hỏi.

Vô Nhai Tử nghe được suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi nói ra chuyện cũ.

“ Cả đời ta thu nhận hai đồ đệ, đại đồ đệ là Tô Tinh Hà cùng nghịch đồ Đinh Xuân Thu. Năm xưa tên nghịch đồ đó đột nhiên giở chứng, đánh ta rơi vào thâm cốc, tưởng ta đã táng mạng rồi.”

“Cũng may người học trò lớn của ta là Tô Tinh Hà giả câm giả điếc, có thế mới che dấu được tai mắt tên phản phúc kia, ta mới giữ được chút hơi tàn, sống thêm ba mươi năm nữa.”

“Tư chất của Tinh Hà cũng không phải dở đâu, có điều bị ta dẫn vào ngã rẽ, phân tâm tập luyện bàng vụ, đi học cầm kỳ thư họa những trò vui chơi nhàn nhã nên võ công thượng thừa của ta y không sao học nổi.”

“Trong ba mươi năm nay ta ngong ngóng một đứa học trò thông minh mà lại chuyên tâm học hỏi để truyền lại võ học cả một đời, sai đi tru diệt Đinh Xuân Thu. Thế nhưng cơ duyên không dễ gặp, người thông minh mà bản tính chẳng ra gì, không chừng lại rơi vào vết xe đổ, dưỡng hổ di hoạn; còn người tính tình tốt thì ngộ tính lại chẳng đủ.”

“Đến lúc này ta xem chừng đã tận tuổi trời rồi, không còn chờ thêm được nữa, không quá bao lâu nữa đại hạn của ta sẽ đến. Không ngờ lại gặp được Xích Mi Quân xuất hiện, chỉ là ta biết ta vô duyên sư đồ”

Đế Thiên An tiếp lời : “ Đinh Xuân Thu ta sẽ giúp ông diệt trừ”

Diệt trừ Đinh Xuân Thu với hắn không tính là gì cả, hơn nữa nếu hắn tiếp nhận phái Tiêu Dao thì thanh lý môn hộ là chuyện hiển nhiên.

Vô Nhai Tử nghe được ánh mắt thoáng qua tinh mang vui mừng, nói : “ lão phu cảm tạ Xích Mi Quân trượng nghĩa giúp đỡ, chỉ là nghịch đồ võ công cao cường muốn trừ diệt y rất khó, lão phu có một món quà tặng đưa cho Xích Mi Quân”

Nói xong Vô Nhai Tử đột nhiên cướp đến chổ Thiên Trạch, một tay đưa ra cầm lấy tay Thiên Trạch, hùng hậu tinh thuần nội lực tràn vào người hắn.

“Xích Mi Quân xin nhận lấy công lực của lão phu, xin đừng từ chối” Vô Nhai Tử mở miệng truyền âm.

Không nhận được Xích Mi Long Xà làm đồ đây là một chuyện vô cùng tiếc nuối với lão, nhưng y mở miệng trợ giúp diệt trừ nghịch đồ Đinh Xuân Thu khiến lão vui mừng, chỉ là đây là chuyện của bản môn, dù Tiêu Dao phái sa sút cũng là chuyện nội bộ môn phái.

Xích Mi Long Xà không bái sư nhưng cũng có thể vào làm môn hạ phái Tiêu Dao, lão đã sắp chết rồi, vốn ý định tìm được truyền nhân sẽ đưa toàn bộ công lực của mình cho đồ đệ và giao lại chức chưởng môn.

Bây giờ lão chính là muốn đưa công lực cả đời cho Xích Mi Long Xà, đây là món quà cực kỳ lớn, sau đó lão chỉ việc đẩy ra chưởng môn chi vị, Xích Mi Long Xà thay lão tiếp nhận chưởng môn, hợp lý.

Chỉ là Vô Nhai Tử truyền công lực vào lại bị Thiên Trạch ngăn lại, hắn nói : “ chân khí của ông khác biệc với ta, hơn nữa ta cũng không cần, thù của ông ta sẽ thay ông trừ giúp, ông một khi đưa công lực cho ta tính mệnh cũng rời đi”

Vô Nhai Tử cảm kích, nói : “ cảm tạ Xích Mi Quân quan tâm, nhưng lão phu đến nay cũng chả tha thiết sống nữa, lão phu cả đời chờ đợi đệ tử, cuối đời mới gặp được Xích Mi Quân, Tinh Hà cũng chẳng khác gì, môn hạ của nó thì lại giống nó không chuyên võ công. Hôm nay Xích Mi Quân rời đi, đại nạn của lão phu sắp tới, chỉ sợ không có người kế thừa y bát”

Thiên Trạch gật đầu, hắn nhìn ra được cơ thể Vô Nhai Tử sinh cơ đã gần hết, hắn chỉ có nội công thâm hậu chèo chống đến giờ, không quá 3 năm nữa sinh cơ đã hết thì nội công thâm hậu cũng tiêu tán.

Vô Nhai Tử lại nói tiếp : “lão phu mặc dày xin nhờ Xích Mi Quân tiếp nhận chưởng môn môn phái. Nếu như Xích Mi Quân không muốn tiếp quản, xin chọn lấy một cái truyền nhân tuấn kiệt mà tiếp quản bản môn”

“ Được” Thiên Trạch chỉ chờ có thế, nói : “ ta tạm thời tiếp nhận phái Tiêu Dao, sau này tìm được kẻ thích hợp sẽ giao lại môn phái này cho kẻ đó.”

Vô Nhai Tử nghe xong, tháo trên ngón tay bên trái ra một chiếc nhẫn bằng bảo thạch.

Thiên Trạch hiểu ý nhận lấy, sau đó đeo lên.

Vô Nhai Tử nói: “Ta đem giao Tiêu Dao phái cho con. Cái này Thất Bảo Chỉ Hoàn, chính là Tiêu Dao Phái chưởng môn tín vật, kiềm giữ vật ấy, phàm là Tiêu Dao Phái đệ tử, đều phải nghe lệnh.”

Thiên Trạch gật đầu không nói.

Vô Nhai Tử nói tiếp : “ bản môn còn hai mạch, Đại sư tỷ của ta gọi Vu Hành Vân ở núi Thiên Sơn. Còn bức tranh đây, bên trên vẽ nơi ta ngày xưa hưởng thanh phúc ở núi Vô Lượng nước Đại Lý, ở thạch động trong núi Vô Lượng bà ta là sư muội cũng là thê tử của ta, Lý Thu Thủy.”

Thiên Trạch nói vào : “ Lý Thu Thủy, theo nguồn tin ta biết thì bà ta hiện giờ là Tây Hạ thái hậu, cùng với Cô Tô đất Vương phu nhân có không rõ quan hệ. Lại thêm Lang Hoàng Phúc Nguyệt Động cất chứa lượng lớn điển tịch võ công, mà ta bên ngoài đi kèm có một cái bằng hữu, hắn từng đi vào thạch động núi Vô Lượng, trừ phát hiện tượng ngọc cùng để lại Lăng Ba Vi Bộ cùng Bắc Minh Thần Công ra thì không còn võ công gì khác”

Vô Nhai Tử nghe được gương mặt hiện lên bất ngờ, ánh mắt phức tạp cảm xúc ngổn ngang khi tiếp nhận thông tin.

Thê tử hắn cùng sư tỷ yêu thích hắn cả hai tranh đấu với nhau, hắn không thể hóa giải được ân oán cả hai. Mà nữ nhân hắn thương yêu nhất chính là Lý Thương Hải, muội muội của thê tử mình.

Sau này cùng Lý Thu Thủy kết hôn sinh ra con gái, một thời gian hắn chuyên tâm đúc tượng nhớ thương Lý Thương Hải không bận tâm đến thế tử, nàng ta tức giận về lại nhà mẹ ở Cô Tô, sau lại hắn ra ngoài nhận môn hạ thì trúng ám toán.

Không nghĩ đến nhiều năm nay không gặp gỡ, thê tử lại gả cho người khác. Có lẽ Vương phu nhân kia chính là đứa con gái của lão, điển tịch trong động Vô Lượng hẳn là nó dọn về.

“ Bên ngoài còn có con gái của Vương phu nhân, cùng với Đoàn Dự, ông có muốn gặp gỡ hay không?” Thiên Trạch cắt ngang mạch suy nghĩ của Vô Nhai Tử.

Vô Nhai Tử bị kéo ra, nói : vậy lão xin nhờ”

Thiên Trạch dùng Độn Không Thuật đi ra nhà gỗ.

Ttrước nhà gỗ liền thấy Tô Tinh Hà, Đoàn Dự, Giang Ngọc Yến và Vương Ngữ Yên.

Tô Tinh Hà liếc mắt thấy chiếc nhẫn đá đen của sư phụ đang đeo ở ngón tay Thiên Trạch hiểu rõ mọi việc ngay, vừa đau khổ lại vừa hoan hỉ.

Sau đó Tô Tinh Hà kéo ngay ngắn lại cái vạt áo, rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt, dập đầu lạy, nói: “Đệ tử bất hiếu phái Tiêu Dao là Tô Tinh Hà xin làm lễ bái kiến chưởng môn bản phái!”

Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên; Giang Ngọc Yến bất ngờ khi nghe được, cả hai không nghĩ Thiên Trạch đi vào đi ra đã làm chưởng môn, Tô Tinh Hà còn phải làm lễ lớn như vậy với y.

“ Đứng lên đi” Thiên Trạch nói : “Đinh Xuân Thu ta sẽ giải quyết, tạm thời không cần nói ra chuyện ta tiếp nhận Tiêu Dao phái”

“ Đệ tử kính cẩn nghe theo” Tô Tinh Hà cung kính đáp, rồi nói : “ hồi chưởng môn nhân, đệ tử có một chuyện xin chưởng môn chấp thuận”

Thiên Trạch nói : “ Nói đi”

Tô Tinh Hà nói : “ đệ tử có tám cái môn đồ không ra gì, năm xưa vì lo lắng Đinh Xuân Thu làm hại mà đuổi ra sư môn, nhiều năm nay bọn chúng vẫn một lòng muốn về lại môn phái....”

“ Hàm Cốc Bát Hữu” Thiên Trạch niệm lại.

Tô Tinh Hà đáp : “ là”

Năm xưa Đinh Xuân Thu vì tham niệm Bắc Minh Thần Công, nhân lúc mấu chốt ra tay ám hại Vô Nhai Tử, Tô Tinh Hà võ công lại đánh không lại sư đệ mình.

Tô Tinh Hà sợ sệt Đinh Xuân Thu sát hại đồ đệ của mình, liền đem dưới trướng Hàm Cốc Bát Hữu trục xuất môn phái.

Hàm Cốc Bát Hữu cùng Tô Tinh Hà quan hệ ở trên giang hồ, cũng chẳng có bao nhiêu người biết, cả tám người học được của sư phụ cái tính đam mê cầm kỳ thi họa các môn nghệ thuật quá mải mê nên võ công không phát triển được hết cỡ.

Hàm Cốc Bát Hữu đứng thứ nhất Khang Quảng Lăng giỏi đánh đàn, được gọi với ngoại hiệu Cầm Tiên.

Đứng thứ hai Kỳ Ma Phạm Bách Linh, tuyệt nghệ cờ vây, võ công cũng đứng hàng thứ hai trong số Hàm Cốc Bát Hữu.

Thư Ngại Cẩu Độc tên như nghĩa bạ cái gì cũng đọc. Y đọc rất nhiều thư tịch, tính hay cãi cùn, lý luận. Võ công đứng thứ ba, không sử dụng binh khí.

Họa Cuồng Ngô Lãnh Quân đứng thứ tư trong sư huynh đệ, trước vốn là tướng quân nước Sở, làm quan đánh trận nên có tên Lãnh Quân, là một tay họa sĩ, sử dụng phán quan bút, là người mở lời đầu tiên.

Thần Y Tiết Mộ Hoa, trong tám người y xuất hiện nhiều nhất trên giang hồ với danh hiệu Diệu Thủ Hồi Xuân - Diêm Vương Địch, y thuật quán thế, đứng hàng thứ 5 nhưng võ lực cũng chỉ tầm thường.

Thứ sáu Xảo Tượng Phùng A Tam là một tay thợ có hạng trước khi gia nhập phái Tiêu Dao,y có bản lĩnh chế tạo và phát hiện cơ quan vào loại phi thường, sử dụng cây thướtcơ quan vũ khí.

Hoa Si Thạch Thanh Lộ là nữ đệ tử duy nhất của Tô Tinh Hà đứng hàng thứ bảy trong Hàm Cốc Bát Hữu, sở trường về trồng hoa và am hiểu các đặc tính dược thảo.

Hí Mê Lý Khôi Lỗi bản tính người này giống như tên, yêu thích và thường đóng tuồng kịch. Võ công tầm thường, không nổi bật, có điều thuộc rất nhiều tuồng cổ.

“ Được, cho bọn họ quay về môn phái” Thiên Trạch đại não hiện lên Hàm Cốc Bát Hữu, tám người này có tài năng và sở trường riêng, rất thích hợp cho hắn tái thiết Bách Việt và phát huy sở trường của bọn họ.

“ Đệ tử cảm tạ chưởng môn thành toàn” Tô Tinh Hà vu mừng nói, hắn năm xưa đuổi mấy đệ tử đi chính là bảo vệ chúng khỏi Đinh Xuân Thu, tám đứa đệ tử tâm nguyện đến nay là có thể trở về bản môn, bây giờ nghe được hiển nhiên vui mừng.

“ Ngữ Yên, Đoàn Dự, hai người theo ta vào nơi này, bên trong có người muốn gặp” Thiên Trạch cất lời.

“ Chưởng môn, gia sư....ông ấy....” Tô Tinh Hà có chút bất ngờ, lấp lửng hỏi.

Thiên Trạch nói : “ ta chỉ nhận chưởng môn chi vị, không nhận ông ấy công lực”

Tô Tinh Hà đã hiểu ra, trong lòng cảm kích, bởi lão rõ khi kiếm được đệ tử sẽ truyền suốt đời công lực, một khi mất đi công lực chèo chống còn sống được ư?

Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự tuy bất ngờ nhưng cũng không phản đối, cả hai theo Thiên Trạch đi vào trong.

“ Giống quá, giống quá! là A La, không là con gái A La” Vô Nhai Tử ở bên trong chờ đợi, hắn từ xa đã thấy Vương Ngữ Yên bước vào, thần tình kích động vui mừng lẫn đan xen xấu hổ.

Năm xưa lão nhớ thương Lý Thương Hải mà bỏ bê nữ nhân cùng con gái, sau lại bị đệ tử ám hại mấy chục năm càng không liên lạc với nữ nhi.

Tâm lý trong tất nhiên hổ thẹn khi không làm tròn trách nhiệm của mình, bây giờ gần đất xa trời, tại tàn phế nơi này lại gặp ngoại tôn nữ lão hổ thẹn nhưng cũng vui mừng khi thấy được cháu gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK