Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hẹn với Tiểu Thánh Hiền Trang đã đến, Phù Tô thẳng đường từ Tướng Quân Phủ đến Nho gia học phủ.

Bình thường đóng chặt Tiểu Thánh Hiền Trang đại môn, giờ phút này mở rộng.

Ngoài cửa lớn, trừ Nho Gia đệ tử bên ngoài, hai bên đứng thẳng Đại Việt quân, theo Tiểu Thánh Hiền Trang đại môn, một mực xếp tới Tiểu Thánh Hiền Trang chân núi, cử năm bước một người.

Tiểu Thánh Hiền Trang bốn góc tường viện cũng đều đứng đầy Ảnh Mật Vệ, giờ khắc này, toàn bộ Tiểu Thánh Hiền Trang như ba ba trong rọ hoàn toàn vây chặt lấy.

Phía trước đại môn xuất hiện hai chiếc hào hoa xe ngựa, mà đi tại trước mặt xe ngựa mở đường là La Võng Lục Kiếm Nô.

Sau đó hai chiếc xe ngựa trên người đều đi xuống, cầm đầu xe ngựa đi xuống thì là Lý Tư, sau chiếc thứ hai là Triệu Cao, thứ ba chiếc là Sở Nam Công cuối cùng Danh gia Công Tôn Linh Lung.

“Thưa thầy, thầy cũng tại đây.” Lý Tư đi xuống hướng Tuân Tử chắp tay hành lễ.

“Lần này công tử đến thăm, Lý đại nhân lại phải hao tâm rồi.” Tuân Tử xem như không nghe thấy lời Lý Tư nhàn nhạt nói.

Lý Tư nói : “Lý Tư ngoài quan trường cũng là đệ tử Nho Gia, các vị đều là đồng môn sư hữu của trò. Người trong thiên hạ đều là thần dân của vua,tận tâm tại là bản phận của trò”

Triệu Cao đi đến chậm nói : “Lý đại nhân chỉ lo ôn chuyện cũ mà không giới thiệu hạ quan, Tuân Huống tiên sinh cùng Tề Lỗ Tam Kiệt lừng danh khắp chốn, Triệu Cao đả ngưỡng mộ từ lâu”

Phục Niệm nói : “Trung Xa Phủ Lệnh quá khen, Tiểu Thánh Hiền Trang chỉ bất quá là những học trò không màng thế sự, những hư danh kia chỉ là thiên hạ đồn thổi”

Triệu Cao thâm ý: “Xưa nay kẻ sỉ giỏi giang, tinh thông khéo léo, ý tứ xâu xa khó đoán. Phục Niệm tiên sinh là Nho Gia chưởng môn không ngờ còn thông hiểu triết lý Đạo Gia đến vậy.”
“Trương Tam tiên sinh, người ta ở đây này.” Công Tôn Linh Lung đem mọi người ánh mắt đều hấp dẫn tới.

Bởi vì có Công Tôn Linh Lung ngắt lời, Triệu Cao không đợi được Phục Niệm trả lời, thì lui qua một bên.

“Giờ người ta không rảnh để ý đến ngươi đâu” Sở Nam Công vẫn là trước sau như một chống cái quải trượng, run run rẩy rẩy hướng về Phục Niệm bọn người chỗ, chậm đi đến.

“Trương Tam tiên sinh xấu hổ rồi.” Công Tôn Linh Lung khó chịu hừ lạnh một tiếng, cũng không có tại nói thêm cái gì, hôm nay có chút khác biệc, cho dù là Công Tôn Linh Lung cũng không dám nháo lộn xộn.

"Công tử điện hạ đã đến chân núi, nghênh giá" Ngay lúc này một cái Đại Việt kỵ binh khoái mã chạy vội tới, nửa quỳ trên mặt đất, đối với Lý Tư bẩm báo nói.

Nghe được Phù Tô nhanh đến, tất cả mọi người ai về chỗ nấy, lặng chờ Phù Tô đến.

Theo một cỗ hào hoa xe ngựa đi vào Tiểu Thánh Hiền Trang ngoài cửa lớn, khiển xe chính là Liên Hoa, hai bên quân sĩ lập tức một gối quỳ ngã xuống đất.

Nho Gia mọi người theo Tuân Tử, Phục Niệm, Nhan Lộ quỳ xuống hai đầu gối quỳ ngã xuống đất, cũng đều bắt đầu quỳ xuống hành lễ.

“Nho Gia chưởng môn Phục Niệm, cung nghênh công tử đại giá.” Phục Niệm thấy thân ảnh Phù Tô bước đến gần.

“Phục Niệm tiên sinh cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt » Phù Tô đối với vị chưởng môn Nho gia này cũng nghe biết, khách sáo nói

Phục Niệm nói : "Vị này là sư thúc của ta Tuân Huấn tiên sinh »

Tuân Huấn nói « Tuân Huấn cung nghênh công tử điện hạ »

“Tuân Huấn tiên sinh tuổi cao đức trọng, không cần câu nệ nghi thức. Các vị hãy bình thân" Phù Tô chậm rãi nói

“Tạ ơn công tử” Đám người Tuân Huấn lên tiếng, thân ảnh nhanh chóng đứng dậy rồi tạ lể.

Khách sáo cũng không dài lâu, Bát Dật Chi Vũ rất nhanh mở ra nghênh đón Phù Tô vào trong trang.

Lễ qua, Phù Tô đã vào trong trang tham quan cảnh sắc, khi dừng lại khi thấy phía trước một tòa lâu tước năm tầng tầm bốn mươi mét độ cao, một con hạc trắng nhanh bay đậu lên nóc lâu một lát rồi bay đi, nói : “Thi viết : Hạc kêu nời đầm sâu, tiếng vang tận trời cao, chính là tiếng chiêu nạp hiền tài. Nếu ta đoán không sai thì tòa đại lâu này chính là nơi hiền sĩ hội tụ”

Phục Niệm lên tiếng : “ công tử sáng suốt đó chính là Tàng Thư Lâu của Tiểu Thánh Hiền Trang”

“Bẩm công tử, Tuân Huấn tuổi cao sức yếu, không thể đứng lâu, xin công tử cho phép lão phu cáo từ trước." Tuân Huấn lấy lý do tuổi già rút đi.

“Việc nghênh giá đã làm phiền Tuân Lão tiên sinh, Phù Tô vốn đã lo lắng trong lòng, mời tiên sinh lui về nghỉ ngơi trước” Phù Tô gật đầu nói.

“Cáo từ” Tuân Tử hướng Phù Tô hành lễ về sau, cũng mặc kệ Lý Tư cái kia khó nhìn biểu tình, hất lên tay áo dài, cứ vậy rời đi.

“Lý Tư, ngươi trăm cay nghìn đắng dẫn Phù Tô công tử đi vào Tàng Thư Lâu đến cùng muốn làm gì?" Tuân Tử đi không bao xa, thì ngừng phía dưới cước bộ, quay đầu nhìn lấy Phù Tô một đoàn người.

Theo vừa vào Tiểu Thánh Hiền Trang, Lý Tư thì đối Phù Tô giới thiệu Nho Gia Tàng Thư Lâu, tại người khác xem ra khả năng cái này rất bình thường, thế nhưng là tại Tuân Tử xem ra, Lý Tư rõ ràng đối với Tàng Thư Lâu còn có chính mình ý đồ.

Tàng Thư Lâu tọa lạc ở Tiểu Thánh Hiền Trang đơn độc một cái sân nhỏ, tứ phía hoàn cảnh ưu nhã, chỉ có lớn nhất trung gian có một tòa năm tầng lầu, bình thường thường xuyên có Nho Gia đệ tử ra vào Tàng Thư Lâu giờ phút này đại môn đóng chặt.

"Mời." Theo Phục Niệm đẩy ra Tàng Thư Lâu đại môn, đối Phù Tô làm một cái thủ thế mời vào.

Ngay tại Phù Tô mới vừa đi tới đại môn miệng thời điểm, nói: “Các ngươi liền ở chỗ này chờ thời gian đi, sát lục chi khí, vẫn là không muốn mạo phạm cái này thanh nhã chi địa.”

"Công tử, vẫn là cẩn thận là hơn." Lý Tư tiến đến Phù Tô bên người, thấp giọng nói.

Phù Tô chậm đáp : “Lý đại nhân, ngươi đang lo lắng cái gì, nơi này là Tiểu Thánh Hiền Trang”

Đã Phù Tô đã quyết định, Lý Tư bọn người chỉ có thể làm theo.

Triệu Cao để lại Lục Kiếm Nô cùng Thắng Thất bên ngoài, còn lại từng người nối đuôi mà vào trong.

“Khổng Tử nói: văn chương rực rở biết bao, quả thật không sai” Phù Tô đứng tại Tàng Thư Lâu lối vào, ngẩng đầu nhìn Tàng Thư Lâu rầm rộ, mở miệng nói.

“Công tử khách khí, mời.” Phục Niệm chắp tay nói, sau đó bắt đầu hướng Phù Tô giới thiệu : “Nơi này là Nho Gia các đời tiên hiền điển tịch, nơi này là Đạo gia. Nơi này là liên quan tới Nông Tang”

Phù Tô đi qua từng nơi, sau đó đi thẳng đến chiếc bàn ngồi xa đó, trên đó có một tập sách trắng, liền đem mở ra xem xét, cả người lâm vào trầm tư.

“Sau khi Đế Long Hoàng bệ hạ bình định thiên hạ, thống nhất văn tự. Ra lệnh hủy bỏ văn tự mười nước, thống nhất sử dụng chữ quốc ngữ Đại Việt, điều này Phục Niệm tiên sinh cũng chứ?" Theo Phù Tô mở miệng.

Phục Niệm, Trương Lương sắc mặt hai người lập tức biến đổi.

“Vâng!” Phục Niệm chắp tay nói.

Phù Tô nhìn Phục Niệm chất vấn : “Vậy tại sao chữ dùng trong cuốn sách mới được chép lại này vẫn là văn tự củ của mười nước đó?”

Phục Niệm chắp tay nói : “Tôn chỉ của Nho Gia thành lập Tàng Thư Lâu, là hy vọng trở thành nơi tụ hội văn hóa của toàn dân tộc Hoa Hạ, để những kiệt tác liệt triều liệt đại, đều có thể lưu truyền một cách toàn vẹn. Vậy mới có thể tưởng nhớ công ơn của các bậc tiên hiền, truyền lại những hậu quả ấy cho con cháu đời sau”

“Phục Niệm tiên sinh có thể biết bệ hạ đối với Nho môn có đánh giá gì không?” Phù Tô ẩn ý hỏi.

Phục Niệm thận trọng nói : “ Đế Long Hoàng bệ hạ nhìn xa trông rộng, tài trí kinh quỷ thần, Phục Niệm không dám đoán bừa”

Phù Tô hỏi : “ Phục Niệm tiên sinh là Nho gia chưởng môn, nên rõ đọc sách dụng ý?”

Phục Niệm không rõ dụng ý Phù Tô, thận trọng nói : “ Phục Niệm ngu độn, kiến thức thô thiển chỉ biết rằng đọc sách tiếp nối tiên hiền, dạy người lẽ phải, giúp ích cho đời. Còn mong công tử chỉ điểm cho Phục Niệm”

Phù Tô nói : “ phụ hoàng ta nói rằng kẻ đọc sách trước thì vì mình mở rộng kiến thức là lợi cho mình, sau đó là vì trời đất mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mệnh, vì thánh nhân xưa mà kế tục tuyệt học, vì vạn đại mà khai mở thái bình”

Phục Niệm nghe được chấn động, tâm huyết như sôi trào, thân hình có chút run lại quỳ xuống hành đại lễ : “ Phục Niệm kính cẩn ghi nhớ lời bệ hạ dạy bảo”

“Vì trời đất mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mệnh, vì thánh nhân xưa mà kế tục tuyệt học, vì vạn đại mà khai mở thái bình” Trương Lương cùng đám người nội tâm cũng rung động khi nghe được, đây chính là chí lý đại nghiệp của kẻ đọc sách.

Những người khác cũng an lặng nghe, suy ngẫm, không nghĩ đương kim hoàng đế bệ hạ lại đánh giá cao người đọc sách như vậy.

Phù Tô nói tiếp : “ phụ hoàng từng dạy ta, con người có ba sinh mệnh, một là sinh mệnh do cha mẹ sinh ra, hai là sinh mệnh do người thầy tạo ra, ba là sinh mệnh do tự mình lập nên. Cha mẹ sinh thân này, thầy cô tạo linh hồn này, sau đó tự mình lập mệnh này. Cho nên người làm thầy chẳng khác nào cha mẹ tái sinh, một ngày làm thầy cả đời làm cha.”

“Người đi học chú tâm học hành đã là một lẽ, nhưng tìm được người thầy dạy làm ăn dễ hơn tìm được người thầy dạy làm người. Cho nên người làm thầy liên quan tới sinh mệnh của con người, liên quan tới việc kế thừa việc học của thánh nhân, liên quan tới thái bình của thiên hạ. Học trò thành người, thiên hạ ắt sẽ hướng tới Đức. Nếu dẫn dắt con cháu người ta đi sai đường, thiên hạ ắt tổn thất nặng nề. Vậy nên không thể không coi trọng thiên hạ mà truyền dạy một cách cẩn trọng. Học trò hiền đức khắp thiên hạ cũng là đại công đại đức của người làm thầy vậy.”

“ Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, ngón tay còn có dài ngắn nói chi là con người, trong việc dạy học khó tránh khỏi các bất cập. Ngôn ngữ bất đồng là một trong đó, phụ hoàng lấy đạo của thiên địa hóa phồn vi giản, chữ quốc ngữ thông dụng dễ học dể biết dễ nhớ, hủy bỏ đi các văn tự khác, trọng dụng Chư Tử Bách Gia truyền bá.”

“ Chiến loạn vì sao bắt đầu, cũng là vì tư lợi mâu thuẫn bất đồng. Bách tính ngu dốt không nhận được điều gì nên làm không nên làm. Điều này rõ ràng khi Sở Trang Vương nhòm ngó ngai vàng, chiến tranh kéo dài mấy trăm năm căn nguyên chính là lòng người hổn loạn, ngôn ngữ bất đồng nảy sinh mâu thuẩn.”

“Phụ hoàng thấy rõ điều đó nên ra quốc sách này, mong muốn muôn người đồng lòng, làm phúc cho bách tính. Bộ Giáo Dục truyền bá chữ viết, mở trường dạy chữ. Hổ trợ các gia phát triển,là khai dân trí chấn dân tâm. Khi rào cản ngôn ngữ chữ viết đã mất đi, còn phân cái gì người Hàn, người Sở ư? Cho nên ngoài chữ quốc ngữ ra, những chữ khác chỉ là vặt vảnh”

Phục Niệm nghe xong cung kính nói : “ Phục Niệm kính cẩn ghi nhớ, thề quyết không cô phụ Đế Vương lương khổ, cùng cô phụ tôn chỉ sáng lập của Nho gia, ngày ngày ghi nhớ cùng kiểm điểm hành vi cùng quản hạt đệ tử”

Ngừng một chút Phục Niệm nói : “ lại nhờ ơn công tử chỉ điểm, Phục Niệm sẽ lập tức cho người chép lại toàn bộ sách ở đây bằng chữ quốc ngữ, nhưng cũng khẩn cầu, giữ lại những cuốn sách gốc, để không phụ lòng tôn chỉ vốn có.”

Phù Tô nói : “Điều này ta có thể đáp ứng tiên sinh, thế nhưng cũng nhờ tiên sinh một chuyện.Tiểu Thánh Hiền Trang xưa nay luôn được người đời kính ngưỡng, cho nên ta hy vọng từ nay về sau học nghiệp hay đời thường đều sử dụng chữ quốc ngữ để làm gương sáng cho mọi người. Nho Gia vốn là cái nôi của học vấn, vua có thể không theo Nho đạo song Nho đạo muốn được lưu truyền thì phải được phép vua.”

Phục Niếm kính cẩn : “ Phục Niệm cảm tạ công tử chỉ điểm, nhất định sẽ tuân thủ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK