Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói tới đây Kiều Phong nghẹn ngào, sắc mặt cực kỳ đau xót, ngừng lại một chút: “Nhưng trên chốn giang hồ có biết bao điều bí ẩn khôn lường, không thể căn cứ vào tin đồn mà khăng khăng coi y là có tội. Ngu huynh đến Vô Tích chính là để điều tra cho rõ.”

Đoàn Dự hỏi: “Thế sự thực ra sao?”

Kiều Phong lắc đầu nói: “Cái đó cũng thật là khó nói. Bạn ta thành danh đã lâu, là người ngay thẳng khiêm hòa, xưa nay hành sự cực kỳ cẩn trọng, không lẽ tự nhiên vô cớ xúc phạm Mộ Dung công tử. Chẳng biết vì sao y lại bị ám toán, thực khó hiểu quá.”

Đoàn Dự gật đầu nghĩ thầm: “Đại ca bề ngoài thô hào nhưng trong lòng thực là tinh tế, không phải như bọn Hoắc tiên sinh, Quá Ngạn Chi, Tư Mã Lâm chưa điều tra rõ đã nhất mực cho rằng Mộ Dung công tử là hung thủ.”

Thiên Trạch lặng im không nói, chỉ nghe và song hành.

Đoàn Dự lại hỏi thêm: “Đêm nay đại ca ước hội với bọn cường địch nào?”

Kiều Phong đáp: “Đó là…”

Mới nói được hai tiếng, đã thấy trên đường lớn có hai người áo quần rách rưới như kẻ ăn mày chạy tới. Kiều Phong vội vàng ngừng lại.

Hai người đó thi triển khinh công chỉ nháy mắt đã tới trước mặt, cùng khom lưng, một người nói: “Bẩm bang chủ, có bốn người xông vào Đại Nghĩa phân đà, thân thủ có vẻ khá lắm, Tưởng đà chủ thấy bọn họ xem chừng bất thiện, ngại rằng chống đỡ không nổi nên sai thuộc hạ đi mời Đại Nhân phân đà đến tiếp viện.”

Đoàn Dự nghe hai người kia gọi Kiều Phong là “bang chủ”, thần Thiên Trạch kỳ cung kính, nghĩ thầm: “Thì ra đại ca ta là chủ một bang hội gì đó”.

Kiều Phong gật đầu hỏi: “Bọn kia là người như thế nào?”

Một người đáp: “Trong đám này có ba thiếu nữ và một gã đứng tuổi cao nghều, gầy nhom, cực kỳ ngang tàng vô lễ.”

Kiều Phong hừ một tiếng nói: “Đối phương chỉ có một người, không lẽ Tưởng đà chủ không đối phó nổi ư?”

Hán tử đáp: “Bẩm bang chủ, ba thiếu nữ kia xem chừng cũng biết võ công.”

Kiều Phong bật cười nói: “Hay nhỉ, để ta đến xem sao”.

Hai người kia lộ vẻ vui mừng, cùng đáp “Vâng” rồi thõng tay lui ra sau lưng Kiều Phong.

Kiều Phong quay sang nói : “ Đạo Thánh huynh, hiền đệ có đi với ta không?”

Đoàn Dự đáp: “Dĩ nhiên là tiểu đệ đi với đại ca.”

Thiên Trạch gật đầu.

Giang Ngọc Yến càng không nói, nàng đi cùng Thiên Trạch tựa như một cái thị nữ.

Ba người kia đi trước dẫn đường, chừng hơn dặm thì rẽ sang mé tả, đường bờ ruộng khúc khuỷu quanh co, chỗ này là miền ruộng đất phì nhiêu, trên bến dưới thuyền.

Đi được mấy dặm nữa qua một khu rừng hạnh, nghe từ trong vọng ra một giọng nói cổ quái: “Mộ Dung gia chủ của ta đi lên Thọ Xuân để gặp bang chủ các ngươi. Vậy mà bọn Cái Bang các ngươi lại xuống cả Vô Tích này, phải chăng cố ý lánh mặt? Bọn ngươi hèn nhát chẳng kể làm chi, nhưng để Mộ Dung gia chủ phải phí một chuyến đi thì các ngươi nghĩ sao? Không được, thế là không được!” .

Đoàn Dự vừa nghe giọng nói tim đã đập thình thình, đó chính là cái gã Bao tam tiên sinh lúc nào cũng lèm bèm “Sai bét, sai bét” nên nghĩ thầm: “Vương cô nương có đi cùng với y chăng? Chẳng phải có ba thiếu nữ là gì? Cái Bang là đại bang số một trong thiên hạ, không lẽ hôm nay mình đã bái kết cùng bang chủ của họ hay sao?”.

Chỉ nghe một người lớn tiếng đáp: “Mộ Dung gia chủ có hẹn trước với Kiều bang chủ của tệ bang không?”

Bao tam tiên sinh nói: “Hẹn hay không hẹn thì cũng thế. Mộ Dung gia chủ đã đến Thọ Xuân thì bang chủ Cái Bang không được tự tiện đi đâu cả, để gia chủ khỏi mất công. Không được, thế là không được!”

Người kia hỏi: “Mộ Dung gia chủ không ước hẹn, thế có đưa thiếp sang trước không?”

Bao tam tiên sinh đáp: “Làm sao ta biết? Ta có phải là Mộ Dung gia chủ đâu, cũng có phải là bang chủ Cái Bang đâu, làm sao biết được? Ngươi hỏi câu ấy thật là ngu quá, không được, thế là không được!”

Kiều Phong nghe vậy sầm mặt xuống, tiến vào trong rừng.

Thiên Trạch đi theo sau, thấy trong rừng hạnh hai bên đang đối diện nhau có bốn cái thân ảnh, một nam ba gái.

Nam là một hán tử trung niên mặc trường bào sắc tro, thân hình ốm o lại cao lêu nghêu, thần sắc có vẻ ngang bướng gàn dở.

Ba người con gái con lại đều độ tuổi thiếu nữ, tư sắc với ngoại hình đều thu hút nam tử ánh nhìn, đặc biệc nhất là nữ lang áo trắng tư sắc lại ép trội hơn hai người còn lại.

“Bao Bất Đồng, Vương Ngữ Yên! A Bích, A Châu” Thiên Trạch thấy bốn người, dựa vào ký ức tiền kiếp mà phán định bốn người trước.

Mà theo Thiên Trạch cùng Giang Ngọc Yến xuất hiện, đám người ở rừng cây hạnh cũng chú ý đến, không ít người đem mắt nhìn về.

Người con gái đó dĩ nhiên là Vương Ngữ Yên, nàng cũng ngạc nhiên, khẽ hỏi: “Ngươi cũng đến đây à ?”

“Tôi cũng đến.” Đoàn Dự đáp, rồi cứ ngây người ra mà nhìn nàng.

Vương Ngữ Yên hai má ửng hồng, ngoảnh mặt đi nơi khác, nghĩ bụng: “Gã này cứ trân trân nhìn mình, thực là vô lễ”.

Nhưng nàng đã biết Đoàn Dự ngưỡng mộ nhan sắc mình, trong lòng lại thấy sung sướng chứ không bực bội. Ánh mắt lại đảo qua nam tử đi cùng với y, quả thật một bộ túi da cùng khí chất hoàn toàn lạc giữa bầy gà, nếu có thể so bì thì chính là hán tử đi cùng với y.

“ Kẻ này....” Bao Bất Đồng, A Châu, A Bích cũng bị ngoài hình khí chất của Thiên Trạch cho chú ý.

Đối diện với Bao Bất Đồng là một đám ăn mày quần áo lam lũ, người đứng trước thấy Kiều Phong đến lập tức vui mừng chạy ra nghênh tiếp, bang chúng Cái Bang đứng ở sau y cùng khom lưng hành lễ, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ tham kiến bang chủ.”

Kiều Phong ôm quyền đáp: “Các anh em khỏe chứ?”

Bao tam tiên sinh thấy thế liền mới rõ hán tử này mới là Cái Bang bang chủ, còn người kia là mình lầm tưởng, lập tức sắc mặt khẩn trương, hỏi: “Vị này có phải Kiều bang chỉ ở Cái Bang không? Chắc đã biết Bao Bất Đồng này rồi chứ?”

Kiều Phong khách sáo đáp: “Thì ra là Bao tam tiên sinh. Tại hạ bấy lâu vẫn hâm mộ anh danh, bữa nay được gặp mặt thật là hân hạnh.”

Bao Bất Đồng đáp: “Sai bét, sai bét! Trên giang hồ ta làm gì có anh danh, xú danh thì chắc có. Ai mà chẳng biết Bao Bất Đồng đi đâu cũng gây gổ với người ta, mở mồm là thành chuyện. Ha ha! Kiều bang chủ, ngươi tự tiện tới Cô Tô, thế là có lỗi đấy nhé.”

Cái Bang là bang hội lớn nhất thiên hạ nước Sở, cũng là trung nguyên một trong đại bang phái, địa vị bang chủ cực kỳ tôn quí, bang chúng kính ngưỡng như thần minh.

Mọi người thấy Bao Bất Đồng vô lễ với bang chủ như thế, vừa mở mồm đã trách móc, không ai là không phẫn nộ. Sáu bảy người đứng sau lưng Đại Nghĩa phân đà Tưởng đà chủ, kẻ nắm chuôi đao, người cung tay lấy thế như toan bước ra động thủ ngay.

Kiều Phong thản nhiên hỏi lại: “Tại hạ có lỗi chỗ nào, xin Bao tam tiên sinh chỉ giáo.”

Bao Bất Đồng đáp: “Mộ Dung gia chủ nhà ta biết Kiều bang chủ là một nhân vật đáng kể, biết Cái Bang có ít nhiều nhân tài, vì thế mà đi Thọ Xuân phó hội cùng các hạ. Sao bang chủ lại tự ý xuống Cô Tô tìm lạc thú? Ha ha, không được, thế là không được!”

Kiều Phong cười nửa miệng, nói: “Mộ Dung gia chủ đến tệ bang ở Thọ Xuân, nếu tại hạ biết tin trước nhất định phải ở nhà nghênh tiếp. Vì không biết trước nên thất nghinh, xin có lời tạ lỗi.”

Đoàn Dự trong bụng khen thầm: “Mấy câu đó của đại ca thật là lễ độ, quả nhiên xứng đáng làm một bang, chứ nếu như nổi giận với Bao Bất Đồng thì thật mất thân phận.”

Nào ngờ Bao Bất Đồng lại gật đầu, đáp: “Cái tội thất nghinh đành là phải có lời tạ lỗi. Tuy người ta thường nói rằng không biết là không có tội, nhưng muốn phạt muốn đánh hay không là quyền của người ta.”

Thiên Trạch vốn luôn im lặng bỗng lên tiếng : “ Ba trăm năm trước Mộ Dung Long Thành đoạt vị không thành, thoát khỏi Mộ Vương Thành tự lập môn hộ. Truyền đến nay hùng cứ đất Cô Tô, cũng xem là thế gia môn phái.”

Thế giới này Cô Tô Mộ Dung thị dù là không phải người Hán huyết thống, nhưng lại ngã một lối rẽ khác. Cùng với Thủ Mộ phái truyền ngàn năm nay Mộ Dung thế gia có chung nguồn gốc.

Tranh đoạt ngôi vị Mộ Vương các đời công tử không phải không có, có thành công cũng có thất bại. Trong đó Mộ Dung Long Thành là người thất bại một trong, sau khi đoạt chính thất bại liền đi đến Sở quốc đất Cô Tô.

Một mực lôi kéo thế lực cùng truyền lưu, đến nay Mộ Dung thị thân cư Tham Hợp trang là thế gia chưởng khống bá chủ vùng Cô Tô.

“Nhưng Cái Bang truyền qua bảy đời lịch sử nào kém, đệ là Cái Bang bang chủ một phái, bang chúng gần chín mươi vạn, luận thân phận Mộ Vương cũng phải cho mặt mủi, lại đi khách khí với một tên gia thần, đệ khiêm tốn lấy lễ nhưng phải xem thử kẻ trước có đáng để làm hay không?”

Lời này vừa ra đám Cái Bang tràn đầy vui mừng, trong lòng hả giận vô cùng, đồng thời đối với kẻ xưng huynh gọi đệ với bang chủ tò mò cùng hảo cảm không thôi.

“ Cảm tạ huynh đề điểm, là đệ cân nhắc không chu toàn” Kiều Phong chậm nói, hắn đích xác cũng bị Bao Bất Đồng gây hỏa khí, chẳng qua là muốn giữ gìn hòa khí, sự việc còn chưa tra rõ hắn cũng không muốn cùng Cô Tô Mộ Dung náo mặt.

Bao Bất Đồng tức xanh mặt, nhìn kỹ kẻ kia, đại não sựt nhớ đến mấy ngày trước hắn xem qua một cái bức cáo thị, âm dương quái khí nói : “ Bao mỗ còn tưởng là ai, hóa ra là Đạo Thánh vang danh, càng không ngờ là cùng Kiều bang chủ xưng huynh gọi đệ”

Nghe được lời của y, đám bang chúng Cái Bang xao động.

“Trời ơi! Y chính là Đạo Thánh đó ư?”

“Kẻ thịnh danh nhất trộm phái hiện giờ”

“Đạo Thánh?”

“Chả trách thật là bất phàm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK