Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một hòn đảo bao quanh bởi bốn bề là nước, trên đảo nhỏ chỉ toàn sơn trà không có thứ hoa cỏ gì khác nữa.

Cả những thứ hoa rất thường về mùa xuân mọc khắp nơi như: Khiên Ngưu, Oản đậu, Du Thái mà đây cũng không có. Sơn trà thì nhiều thật nhưng toàn những thứ bình thường, không có loại nào quý cả.

Nơi này rất nổi danh cư dân quanh vùng biết đến nó với cái tên là Mạn Đà Sơn Trang, vị trí lại là Tham Hợp Trang đối diện.

Trên đảo là một tòa to lớn trang viện, khắp nơi là đình đài lâu vũ, cầu nhỏ nước chảy, nhìn mười phần xa hoa, không phải đại phú đại quý người căn bản ở không xây nổi nên kiến trúc này.

Toàn bộ sơn trang cũng ở không ít người giúp việc cùng hộ vệ, cũng coi là một cái võ lâm thế gia, đáng tiếc võ công không cao, so với đối diện Mộ Dung gia thì cách xa không biết bao nhiêu lần.

Một cái đình viện nhỏ, hoa trà xinh đẹp trồng xung quanh, trong đình một thân ảnh nữ tử đang chậm rải uống trà, phía sau lưng là một bà lão cung kính ở sau.

“ Nghiêm ma ma, nha đầu kia thế nào rồi?” Vương phu nhân hỏi.

Nghe hỏi bà lão đáp : “ phu nhân, tiểu thư đang sở tập võ công”

“Ngày thường bảo nó luyện võ không chịu, đi ra một chuyện bị Đạo Thánh khi dễ bây giờ thì chịu tu luyện” Vương phu nhân chậm nói, ngữ khí trách mắng lại có thương tiếc.

Khi hay tin con gái trở về Vương phu nhân vừa giận vừa khí, nhất là thấy tiểu tử họ Đoàn kia lại mặt dày trở về, Vương phu nhân liền hạ lệnh đem tên kia kéo chém.

Chỉ là một tiếng sư tỷ Đoàn Dự thốt ra kèm sau đó Vương Ngữ Yên can thiệp, nàng không còn như trước yếu ớt mà có thâm hậu nội công, trực tiếp đem các tỳ nữ của mẫu thân mình cản lại.

Cuối cùng cũng không thể đem Đoàn Dự giết, đành đem hắn ném qua một chổ để hắn như cũ chăm hoa trà khi đến nơi này.

Còn Vương Ngữ Yên thì bồi mẫu thân kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện khi đi ra ngoài. Và sau khi được mẫu thân mình nghiêm lệnh không cho đi ra nữa, đành ở trong nhà mình sở luyện võ công của Tiêu Dao phái.

Nghiêm lão nói : “ tiểu thư trẻ người non dạ không biết được phu nhân ý tốt, lần này bị họ Mộ Dung mê hoặc đi ra, may mắn thay gặp được Đạo Thánh trợ giúp.”

Vương phu nhân cau mày, nói : “ tên đại tặc kia cũng chẳng tốt lành gì, từ thần sắc của Ngữ Yên đã biết bị hắn chiếm tiện nghi không ít.”

Nghiêm lão nói : “ Đạo Thánh tung hoành các nơi, lấy trộm cướp xuất quỷ nhập thần bị các nước truy nã. Y quả thật so với Mộ Dung Phục cùng tên Đoàn tiểu tử kia mạnh hơn rất nhiều, chỉ là thanh danh không tốt”

Vương phu nhân nhẹ gật đầu, chợt thần sắc khẻ động khi ngủi được trong không khí thoáng qua mùi rượu, nghi hoặc : “ Mùi này là rượu, trong trang lẽ nào là tên tiểu tử kia uống ư?”

Nghiêm lão nghe được cũng hửi mấy hơi, dựa trên mùi hương tản ra lại cách hai người không xa, là tản ra từ bên trên.

“Kẻ nào to gan dám uống rượu trong trang” Nghiêm lão quát lên.

Đáp lại là thanh âm nam tử trầm bỗng : “ Uống thì thế nào?”

“ To gan” hai nữ quát lên.

Lời quát vừa dứt, một cái bóng ảnh lóe lên, bàn đá hiện ra thêm một cái thân ảnh nam tử.

“ Kẻ này… Đạo Thánh!!” Vương phu nhân nhìn một cái, kết hợp với tin đồn cùng con gái kể lại nàng liền nghĩ ngay đến kẻ này.

Người đến đúng là Thiên Trạch, hắn dừng chân ở đại bản doanh Cô Tô Mộ Dung trong, làm sao không ghé qua thăm một chút Mạn Đà sơn trang chứ. Vốn định trêu chọc Vương Ngữ Yên, không nghĩ lại gặp được mẫu thân nàng.

“ To gan thì thế nào, mỹ nhân định làm thế nào đây?” Thiên Trạch một tay vươn ra nâng lấy cằm nữ nhân phía trước khinh bạc.

Thon thả thân hình, tóc dài sõa vai, một tấm gương mặt tuyệt đẹp xuất hiện ở trước mặt mình, nàng một đôi long lanh mắt to cũng cực kỳ linh động, sáng ngời động lòng người, từ người lại tỏa ra thành thục câu người.

Nữ lang đứng tuổi trạc độ tứ tuần vẻ mặt dầy dạn phong trần, thành thục xinh đẹp này, chính là Lý Thanh La nữ nhi của Vô Nhai Tử cùng Lý Thu Thủy.

“Ngươi...!!” Lý Thanh La thốt lên, vốn định quát mắng nhưng mà ở cự ly gần khí tức của nam nhân kia đè ép để cho nàng bối rối.

Tuy dung mạo bị che xuống nhưng hình thể cao lớn, chiến tích vang dội thực lực cao cường tạo nên cho hắn một sự thần bí cuốn hút, chưa kể khí chất quân lâm thiên hạ thượng vị bề trên, từng thớ cơ săn chắc hiện rõ mồn một sau lớp vải khiến Lý Thanh La cuốn hút.

“ Lớn mật, dám vô lễ với phu nhân” Nghiêm lão cũng thoáng qua một hồi thất thần tỉnh lại, một tay xuất chưởng đánh ra.

Chưởng lực hùng hậu đánh vào lại như ném vào biển khơi rộng lớn, thân hình Đế Thiên An vẫn ngay ngắn một chổ.

“ Vô lể, ta còn vô lể hơn Thanh La có muốn không?” Đế Thiên An cười nói.

Nghiêm lão xuất ra một chưởng không làm gì được, bỗng kêu lên một tiếng rồi văng ra phía sau.

“ Người đâu, bảo hộ phu nhân” Nghiêm lão nằm dưới đất khàn cổ kêu gào lên, trong lòng hoảng sợ với thủ đoạn của gả nam nhân này.

Lý Thanh La cũng bị động tĩnh của Nghiêm bà tỉnh táo lại, gương mặt đỏ bừng vội vả lùi về sau, trấn định tâm tình của mình rồi nói : “ Đạo Thánh đến Mạn Đà sơn trang khinh bạc một cái vong phu, thật khiến cho ta thất vọng đấy ”

Nghiêm lão nghe được hai chữ Đạo Thánh, đại não cũng sững sờ lên. Ánh mắt nhìn kỹ lại thì mới hay, đúng như tin đồn mà mình nhận biết. Tên trộm khét tiếng nhất trung nguyên hiện giờ lại đến nơi này.

“ Người giang hồ gọi ta là Ma giáo người, trong mắt chính đạo cần phải trừ ma, hơn nữa nàng lại xinh đẹp như thế khiến ta cũng yêu thích. Cộng thêm trượng phu nàng đã chết lâu rồi, lẽ nào ta không thể thừa cơ mà vào được ư? Đêm nay ta còn muốn thử hái trộm hoa một lần” Thiên Trạch thu tay trêu chọc.

Vương phu nhân mặt đỏ hơn, phương tâm xấu hổ pha lẫn tức giận, nói : “ đăng đô tử, bại hoại dâm tặc”

“ Dâm tặc, dám khi nhục....” Nghiêm lão lời còn chưa dứt bỗng nhiên liền tắt tiếng, nằm ngay dưới đất hôn mê bất tỉnh.

“ Nghiêm ma ma” Lý Thanh La hô lên, dù sao đây là tỳ nữ đi theo nàng từ rất lâu rồi, một lòng trung thành cẩn cẩn sống nhiều năm nàng cũng sinh ra tình cảm.

“ Yên tâm, ta chỉ cho kẻ phiền hà này ngủ một chút, để không ai quấy rầy hai chúng ta tâm sự nhân sinh. Thanh La một lát nàng muốn ở trên hay ở dưới đây” Thiên Trạch lại trêu chọc nói.

“ Hỗn đãn, dâm tặc đi chết đi” Lý Thanh La thẹn quá thành giận, bàn tay hóa chưởng mà xuất ra một chưởng, chưởng lực đi nhanh mang theo âm hàn thuộc tính.

Lý Thanh La mặc dù là con gái của Vô Nhai Tử là Lý Thu Thủy, nhưng thực tế lại không có võ công cao cường gì cả. Một phần là do Lý Thuy Thủy và Vô Nhai Tử còn trẻ không để ý nàng, hai chính là sau này vì Đoàn Chính Thuần gieo vạ rồi gả vào Vương gia, tinh lực đều không đặt ở võ công trên.

Nhưng nàng không tu tập võ công nhưng võ lực cũng thuộc vào hạng Kim Cương Phàm Cảnh. Có thêm thân giao với Cô Tô Mộ Dung và Vương gia là thế tộc lâu năm nơi này, rất ít người ở đất Cô Tô lựa chọn đắc tội với Mạn Đà Sơn Trang.

Mà một cái Kim Cương Phàm Cảnh người hoàn toàn không có sức uy hiếp với Thiên Trạch, một chưởng của Lý Thanh La không đủ sức giết Thiên Trạch còn đem cả thân hình ngả vào người nam tử kia.

“ Buông… buông ra, dâm tặc, người đâu” Lý Thanh La chấn kinh lên, nhiều năm thủ thân như ngọc, chưa từng có nam nhân nào đụng chạm vào, giờ đây lại ở trong lòng một nam nhân khác để cho nàng tay chân luống cuống.

“ Thanh La! đừng lộn xộn, nàng còn hô ta đem nàng gian dâm giờ, còn nữa chút võ công của nàng không phải là ta đối thủ, nàng hắn nghe qua chiến tích của ta đi” Thiên Trạch tay luồng xuống eo nàng ôm lấy.

Lý Thanh La thân hình có chút run, giờ phút này máu huyết dường như lưu thông nhanh hơn, có chút tê dại xúc cảm khi da thịt tiếp xúc qua một tầng vải, nàng có thể cảm nhận rõ rệt từng khối cơ cứng như thép ngụi của nam nhân kia.

Từ khi bị Đoàn Chính Thuần gieo vạ, nàng đối với nam nhân sinh hận, nhất là những kẻ nam nhân giống như Đoàn Chính Thuần trong nhà đả có thê tử lại lén phén với nữ nhân khác.

Khi ăn nằm xong lại không chịu trách nhiệm, những nam nhân này nàng đều cho thủ hạ của mình bắt về. Buộc những người này về nhà giết vợ giết con, cưới nữ nhân mà y lén phén một cách đàng hoàng.

Những kẻ bị bắt đến dù đồng ý hay không đều bị chặt ra thành từng mảnh, trở thành phân bón cho những gốc hoa trà trồng trong trang.

Vậy mà kỳ lạ thay, nàng rõ ràng là bị cái tên nam nhân chỉ mới gặp lần đầu, lại bị y tùy ý khinh bạc đùa giỡn, lẽ thường sinh ra căm hận muốn giết. Nhưng cái gả này lại không cho nàng cảm giác như vậy.

Lý Thanh La thẹn giận vùng vẩy cuối cùng lại thoát ly ra được, thân hình vội thụt lùi về sau, mắng lấy : “ Tên vô sỉ, dâm tặc, đồ không biết xấu hổ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK