Người thứ hai là một tên ác bá ở khu phố này, tên là Tạ Phi, biệt hiệu Đại Phi. Đại Phi là một tên chuyên đâm thuê chém mướn, đã từng ngồi tù ba lần, sau khi ra tù vẫn vô cùng ngang ngược. Bây giờ gã đang cho vay nặng lãi và mở sòng bài, thường xuyên bày trò lừa người. Hàng trăm gia đình đã táng gia bại sản, vợ con ly tán, thậm chí gã còn bị kiện ra tòa vì tội giết người.
Người thứ ba là một người phụ nữ, người ta hay gọi ả ta là chị Hương, tên đầy đủ Vương Hương Muội. Ả ta 15 tuổi đã kết hôn, sinh con xong liền bỏ nhà đi, sau đó đi mại dâm ở tỉnh khác. Khi đã hơn 30 tuổi, ả ra về huyện mở club, sau đó mở rộng mối quan hệ, dần dần lũng đoạn các công trình đấu thầu ở huyện, còn nợ một đống tiền lương của công nhân. Có hàng trăm công nhân từng cùng nhau đòi nợ, kết quả bị ả ta gọi đám vệ sĩ đả thủ đến đánh cho mấy chục người bị thương, trong đó hai người do bị thương quá nặng mà qua đời. Xảy ra án mạng mà ả ta vẫn chẳng bị sao, ngược lại còn ngang ngược hơn. Ả ta ngang ngược như vậy là vì nghe nói sau lưng ả ta có một nhân vật lớn trên tỉnh chống lưng, nắm cả hai giới hắc bạch.
Ba kẻ này đều gây thù chuốc oán vô số kể, là những kẻ mà người dân trong huyện căm ghét nhất. Chúng đã chiếm đóng ở nơi này hơn mười năm, bám rễ rất sâu, không ai dám động vào.
Sau khi nghĩ một lúc, anh quyết định ra tay với Hồn Lưu đầu tiên.
Anh nhớ đến khi mình xây nhà Vương Hiến Sâm có nhắc đến cái tên Hồn Lưu này, anh liền gọi điện bảo Vương Hiến Sâm đến.
Nhờ có mối quan hệ của Ngô Bình mà gần đây Vương Hiến Sâm có rất nhiều mối làm ăn, bán vật liệu xây dựng kiếm bộn tiền, thế nên Ngô Bình chính là thần tài của ông ta. Ngô Bình vừa gọi là ông ta đã vội đến ngay, còn không quên mang theo quà đến.
Còn chưa tới 20 phút mà Vương Hiến Sâm đã đến, còn cầm theo mấy hộp quà, cười nói: "Cậu Ngô, tôi định đến thăm cậu từ lâu nhưng cậu cứ vắng nhà mãi. Tôi có mấy món đặc sản này, mong cậu đừng chê".
Ngô Bình bảo Cương Tử nhận lấy đồ rồi cười bảo: "Ông Vương, lần sau tới không cần mang đồ đâu".
Vương Hiến Sâm vào phòng khách ngồi xuống, Ngô Bình liền nói thẳng: "Lần trước khi xây nhà, việc phá dỡ, cung cấp đất đá, cát xây dựng đều là do Hồn Lưu phụ trách sao?"
Vương Hiến Sâm gật đầu: "Đúng vậy, mảng phá dỡ và di dời đã đã bị hắn độc quyền, người khác không dám nhận. Chúng ta còn đỡ, chứ một số đồ trang trí của các tiểu khu hay cát xây dựng cần dùng đều phải mua của bên hắn, nếu không thì không thể thi công được. Đặc biệt là cát xây dựng, ngay cả các cửa hàng địa phương cũng phải dùng của bên hắn, trong khi giá đắt gấp rưỡi bên ngoài".
Ngô Bình nói: "Lúc trước hắn lấy bao nhiêu tiền phí phá dỡ?"
Vương Hiến Sâm phụ trách cả công trình nên nắm rõ, nói: "Vốn là việc phá dỡ cũng chỉ mất phí 20 nghìn tệ, nhưng người của Hồn Lưu thu phí khá cao nên lấy 50 nghìn tệ, hơn nữa phải thu tiền trước rồi mới tiến hành".
"Đất đá và cát xây dựng thì sao?", anh hỏi tiếp.
"Dùng khá nhiều đất đá vì phải làm lại móng hoàn toàn, một xe thường là khoảng 500 tệ, Hồn Lưu lấy 2500 tệ một xe. Chúng ta dùng mười xe, tính ra là 25 nghìn tệ. Còn cát thì bên ngoài lấy 200 tệ/tấn, Hồn Lưu lại lấy tận 500 tệ, chúng ta cũng phải tốn một khoản khá lớn".
"Ba mục này cộng lại là cũng mất khoảng 100 nghìn tệ. May là chúng ta cũng có chút danh tiếng ở huyện này, nếu không thì hắn còn lấy nhiều hơn". Vương Hiến Sâm cũng rất tức giận: "Tôi chuyên về vật liệu xây dựng, biết rất nhiều người bạn làm kiến trúc, họ đều vô cùng căm ghét tên Hồn Lưu này".
Ngô Bình cười lạnh: "Dám lừa tiền của tôi à, hay lắm!"
Sau đó anh nói: "Ông Vương, ông đưa tôi đi gặp Hồn Lưu".
Vương Hiến Sâm rất kinh ngạc: "Cậu Ngô, cậu định làm gì?"
"Trừ hại cho dân", Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông chỉ cần dẫn đường thôi, những việc còn lại để tôi lo".
Vương Hiến Sâm cắn răng, sau đó gật đầu thật mạnh: "Được! Tôi đưa cậu đi gặp hắn!"