Ngô Bình nhìn thì phát hiện người đàn ông này chỉ là một con rối, nhưng đã được con người truyền ý chí võ thuật vào, vì thế anh ta có khả năng chiến đấu rất mạnh.
Người đàn ông gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Tôi là Võ Nhất, đánh bại tôi thì anh sẽ được thưởng và đi tiếp”.
Ngô Bình cảm thấy thể chất của Võ Nhất rất mạnh, chắc không dễ đối phó nên anh vung tay nói: “Lên đi”.
Ầm!
Anh chủ động tấn công và thi triển Ngũ Long Thánh Quyền, tung một chưởng vào bụng Võ Nhất. Võ Nhất gập bụng lại, sau đó hấp thu quyền của Ngô Bình rồi tấn công lại anh bằng khuỷu tay.
Ngô Bình xoè tay ra, thu quyền lại rồi xoay người, tiếp đó vung một tay ra như con rồng, nắm đấm như sao trời tấn công vào huyệt thái dương của Võ Nhất.
Đòn tấn công của anh quá ảo diệu, thời cơ lại rất chuẩn nên Võ Nhất đã bị đánh cho loạng choạng.
Ngô Bình nắm bắt cơ hội rồi bồi thêm cái quyền và ba cước nữa, đánh cho Võ Nhất phải lùi lại liên tục. Võ Nhất định phản công, nhưng xung quanh người chợt sáng lên, đôi mắt anh ta rực lửa, khí tức cũng bùng nổ.
Võ Nhất nói: “Mở ý nghĩa!”
Ý nghĩa của võ thuật ư?
Ngô Bình vô cùng cảnh giác, không tấn công nữa mà về thế phòng ngự. Quả nhiên hai bên vừa giao thủ, anh đã thấy Võ Nhất như trung tâm, còn trời đất đang xoay chuyển quanh anh ta, anh không khống chế được và ngã xuống đất.
Uỳnh!
Võ Nhất đấm vào xương sườn của Ngô Bình, rắc, ba chiếc xương đã bị gãy.
Ngô Bình cau mày, sau đó vung tay gạt tay của anh ta ra rồi hỏi: “Đây là ý nghĩa gì?”
Võ Nhất: “Một trong bốn ý nghĩa lớn của võ thuật, ý nghĩa Di Hình. Nếu anh không thể cảm ngộ được thì không đánh bại tôi được đâu”.
Ngô Bình: “Sao anh không dùng nó ngay từ đầu?”
Võ Nhất: “Nếu ban nãy anh không đánh lại được tôi thì tôi không thể kích hoạt ý nghĩa được”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, lại nào!”
Ngô Bình tiếp tục khiêu chiến Võ Nhất, nhưng kết quả vẫn vậy, hai bên vừa va chạm, anh đã thấy người mình lắc lữ rồi trời đất chao đảo, thậm chí kiếm hồn còn lơ lửng, không theo khống chế của anh.
“Công pháp quái quỷ gì vậy?”, Ngô Bình bị ngã đau điếng, hơn nữa còn trúng một cước vào bụng, nếu đổi là người khác thì chắc đã ngẻo rồi.
Ngô Bình lăn một vòng rồi nhảy sang một bên.
Võ Nhất mặc kệ, chỉ lẳng lẽ đứng đó, như thể anh ta là trung tâm của đất trời.
Ngô Bình có ý chí kiếm đạo và khả năng nhìn xuyên thấu, sau một hồi quan sát, anh đã hiểu phần nào về khả năng di chuyển của ý nghĩa này rồi.
Anh chà xát tay, chân phải đứng thẳng, chân trái hơi cong, hai tay vòng tròn, bày ra một tư thế.
Võ Nhất thấy thế thì nói: “Giống khoảng 30 phần trăm rồi, tiếp một quyền của tôi đây”.
Anh ta tung một quyền ra, rõ ràng đánh vào mé trái của Ngô Bình, nhưng lúc quyền pháp bay đến thì lại tấn công phía sau lưng anh.