Hai người đều ngây ra, sau đó người đàn ông áo vàng khẽ cười: “Cậu bạn muốn mua dược liệu của chúng tôi?”
Ngô Bình rất nghiêm túc gật đầu: “Tôi không có nhiều tiền, có thể mua được bao nhiêu thì cứ mua thôi”.
Hai người này nhìn nhau, người đàn ông áo vàng lấy bảy gốc dược liệu đặt xuống đất, cười nói: “Cậu chọn đi”.
Ngô Bình liếc nhìn, lập tức chỉ vào hai gốc dược liệu cấp chín, một gốc dược liệu cấp mười, nói: “Hai loại này bán thế nào?”
Đối phương liếc nhìn, nói: “Gốc này bảy trăm nghìn tiền tiên, gốc này năm trăm năm mươi nghìn. Cái này là linh dược cấp mười, hai triệu tám trăm tiền tiên.
Ngô Bình thoải mái mau chóng lấy ra bốn triệu không trăm năm mười nghìn tiên tiên đưa cho đối phương, rồi lấy ba gốc dược liệu.
Người đàn ông áo xanh vừa thấy Ngô Bình thật sự muốn mua thì cũng đặt sáu gốc dược liệu của mình xuống đất, cười nói: “Cậu bạn chọn đi”.
Ngô Bình cũng chọn ra ba gốc trong đó, cuối cùng thanh toán cho đối phương ba triệu tám trăm nghìn tiền tiên.
Mua được sáu gốc dược liệu, tiền trên người Ngô Bình cũng tiêu gần hết, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Hai người này thấy Ngô Bình là người thoải mái, người áo vàng cười nói: “Cậu bạn mua dược liệu, chắc không phải để luyện đan chứ?”
Ngô Bình: “Ừ, gia sư biết luyện đan, bảo tôi giúp ông ấy tìm dược liệu”.
Người áo vàng gật đầu: “Ra là vậy. Chúng tôi còn có chuyện, đi trước đây, tạm biệt”.
Nhìn theo hai người rời đi, Ngô Bình lại nghỉ ngơi thêm một lúc rồi đứng dậy đi tiếp.
Người áo vàng và người áo xanh đi xuống một đoạn, cách một khoảng rồi dừng lại. Người áo xanh nói: “Anh Nam, người kia chắc hẳn có không ít dược liệu, sao anh không để tôi ra tay?”
Người áo vàng lắc đầu, nói: “Anh Nghiêm, tôi cảm nhận được một luồng uy hiếp chí mạng trên người người này. Trực giác của tôi trước giờ đều chuẩn”.
Người áo vàng nhíu mày: “Anh ta một mình, chúng ta hai người. Còn chưa nói đến trên người chúng ta có tất nhiều sát chiêu lợi hại, còn phải sợ anh ta sao?”
Người áo vàng: “Cẩn thận vẫn hơn. Nếu anh Nghiêm không tin, chúng ta đi xuống núi đợi anh ta”.
Người áo xanh gật đầu: “Mấy tên kiêu căng kia cũng đã đến rồi, người này đem dược xuống núi chắc chắn sẽ bị mấy tên kia kiểm tra. Đến lúc đó, chúng ta có thể nhìn ra được lai lịch của anh ta”.
Ngô Bình tiếp tục đi lên núi, trong lúc đó lại hái được mấy gốc dược liệu cấp mười. Cuối cùng, cậu cũng lên đến gần đỉnh núi, nhìn thấy một cầu thang đi thẳng lên đến đỉnh núi.
Cầu thang có tổng cộng một trăm bậc, rộng chừng mười mét, xây bằng ngọc trắng.
Cậu đến trước cầu thang ngọc, bước lên một bước, không cảm thấy gì bèn tiếp tục đi lên.
Đến khi cậu lên đến bậc thứ năm mươi thì cảm nhận được một luồng sức mạnh đang đẩy cậu xuống. Cậu cắn răng, tiếp tục đi lên. Bảy mươi bậc, chín mươi bậc. Từ sau bậc thứ chín mươi, thì luồng sức mạnh kia bỗng tăng mạnh, cậu không thể không dùng đến sức mạnh toàn thân, lúc này mới cố gắng đi được một bước.
Đi đến bậc thế chín mươi chín, cậu cảm thấy bản thân rất khó tiến lên. Bất đắc dĩ, cậu sử dụng đến sức mạnh Thiên Cơ, ba bước “bịch bịch” nhảy lên trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một khu vực mấy trăm mét vuông, mấy tảng đá đứng sừng sững ở đó. Ở ngay chính giữa là một cây tùng cổ vạn năm, cao trăm mét, trông vô cùng cổ xưa.
Ngô Bình quan sát trái phải, sau đó khẽ hắng giọng, hỏi: “Xin hỏi có ai ở đây không?”
Cậu hỏi liên tục ba cậu, không ai trả lời, vì thế cậu mạnh dạn vươn tay phải khẽ điểm trong không trung.
Trong không trung bỗng gợn sóng lăn tăn, sau đó khung cảnh trên đỉnh núi trở thành một khu, cậu tiến vào trong một không gian càng lớn hơn nữa.
Cây tùng vẫn là cây tùng kia, điểm khác biệt là hoàn cảnh xung quanh nó đã có sự thay đổi. Bên cạnh cây tùng còn có một vườn thuốc chừng mấy mẫu, bên trong có rất nhiều dược liệu quý giá! Mà bên cạnh vườn thuốc là một căn nhà ba gian tường trắng gạch xanh.