Lâm Tôn nhìn Hàn Băng Nghiên, cười nói: “Cô là bạn gái của Ngô Bình à? Thứ cho tôi nói thẳng, Ngô Bình là con cưng của trời ở giới tu hành, một người phụ nữ bình thường như cô có thể ở bên cậu ấy bao lâu? Bên cạnh người như cậu ấy phải phải có nhiều hơn một tri kỷ, đây mới là thiên đạo”.
Ngô Bình: “Tôi đã gặp được Tsukishi Sakura, cô ta quả thực là người xinh đẹp hiếm thấy, nhưng chúng tôi không phải người chung đường, tôi e là không giúp được anh”.
Lâm Tôn thở dài: “Chắc anh vẫn chưa biết nhỉ?”
“Biết gì?”, Ngô Bình hỏi.
“Bố của Tsukishi Sakura là nhân vật tầm cỡ trong Tiên Giới, nếu trở thành con rể của ông ấy, sau này chắc chắn có thể một bước lên trời”.
Ngô Bình: “Ồ? Lợi ích lớn như thế, tại sao anh không tự mình làm con rể của ông ta đi?”
Lâm Tôn cười khổ: “Không giấu gì, tôi đã đính hôn, bố vợ tôi cũng là người có địa vị rất cao. Nếu tôi dám cưới người phụ nữ khác, tôi chắc chắn sẽ chết trong ngày cưới”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Lẽ nào có người cưỡng ép anh cưới Tsukishi Sakura?”
Lâm Tôn gật đầu: “Là bố của Tsukishi Sakura, nhân vật tầm cỡ đó”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Ông ta nhất quyết bảo anh làm con rể à?”
Lâm Tôn bất đắc dĩ nói: “Có một lần ông ta nhìn thấy tôi, cho rằng điều kiện của tôi được trời cao ưu ái, là người có thể thừa kế vị trí của ông ta”.
Ngô Bình: “Tôi không giúp được anh đâu”.
Lâm Tôn hơi thất vọng nói: “Vậy được rồi”.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì chẳng phải trước đó anh theo đuổi Diệp Ngưng Băng sao?”, Ngô Bình cố ý nói.
Lâm Tôn nói: “Đó là chuyện trước kia rồi”, dường như anh ta không muốn nói nhiều, lập tức đứng lên chào tạm biệt, cũng không muốn ăn nữa.
Nhìn Lâm Tôn đi xa, Y Mị nói: “Tâm tư người này rất sâu, nếu lúc nãy anh đồng ý với hắn thì sẽ không có cơ hội hối hận”.
Ngô Bình nói: “Ồ? Cô nhìn ra được gì à?”
Y Mị: “Nếu tôi nhìn không lầm thì hắn đang có ý đồ để anh “thế mạng” cho hắn. Để đạt được mục đích, hắn sẽ dùng mọi cách để khiến anh làm theo kế hoạch của hắn”.
Ngô Bình nhíu mày: “Sao cô nhìn ra được?”
Y Mị: “Tôi có khả năng đoán vận mệnh của một người. Lâm Tôn này sắp gặp nguy hiểm. Hơn nữa, hắn lại bất ngờ đối xử tốt với anh, vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Lâm Tôn này thú vị hơn tôi nghĩ đấy”.
Y Mị: “Hắn dám tính kế với anh, vậy thì đừng khách sáo, tối nay tôi và anh hợp sức lại tiêu diệt hắn”.
Ngô Bình chớp mắt: “Tối nay ra tay luôn à?”
Y Mị: “Hắn hẳn là cảm nhận được mình sắp gặp nguy hiểm, rất có thể sẽ chó cùng rứt dậu. Một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh, anh yên tâm được sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Có lý”.
Y Mị: “Nếu chỉ như thế thì vẫn không đáng để anh và tôi ra tay. Quan trọng nhất là tôi thấy được trong mối nguy hiểm của Lâm Tôn ẩn chứa một cơ hội rất lớn. Nếu có cơ hội, hắn có thể tái sinh, mạnh hơn bây giờ rất nhiều”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, bây giờ Lâm Tôn đã là một đệ tử cốt lõi, tư chất xuất sắc, cơ hội có thể để anh ta tái sinh chắc chắn là phi thường.
Nhưng cậu cũng rất tò mò với khả năng của Y Mị: “Y Mị, đời trước cô đã khả năng nhìn thấu vận mệnh của người khác này rồi à?”
Y Mị lắc đầu: “Sau khi chuyển kiếp tôi mới có, có liên quan đến bảo vật kia, sau này tôi sẽ nói cho anh nghe”.
Ngô Bình: “Thế nên ý cô là cướp đi cơ hội của Lâm Tôn?”
Y Mị gật đầu: “Phá hỏng kế hoạch của hắn, hoặc giết hắn, có lẽ cơ hội sẽ đến với tôi và anh”.
Ngô Bình cười: “Thú vị đấy”.
Y Mị: “Lát nữa tôi đi theo dõi Lâm Tôn, có tin tức gì sẽ báo với anh”.
“Cẩn thận chút nhé”, Ngô Bình nhắc nhở.
“Anh yên tâm, dù hắn có chết, cũng không thể biết tôi đang theo dõi hắn”, Y Mị cực kỳ tự tin.