Đêm đến, Ngô Bình đang ngồi xếp bằng thì chợt mở mắt, sau đó đứng dậy đi tới cửa phòng của Hàn Tuyết Kỳ rồi mở ra.
Lúc này, cô ấy đang ngồi ở đầu giường rồi gật đầu với anh.
Ngô Bình: “Có người trên mái nhà”.
Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sáng chiếu xuống, quả nhiên có người đã giỡ một viên ngói ra.
Ngô Bình vung tay lên cao rồi bắt một viên Hắc Đạn Châu mà mình giấu trong người ra.
Phập!
Người trên mái nhà kêu lên rồi ngã xuống, Ngô Bình đã bắn trúng mắt làm hắn chột một mắt.
Sau đó, ngoài cửa sổ cũng có tiếng động, một quả cầu sát được ném vào.
Ngô Bình kéo Hàn Tuyết Kỳ dậy rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, song họ vẫn đang ở trên không thì đã thấy có người giăng thiên la địa võng ở bên ngoài, chỉ cần kéo một cái là họ sa lưới ngay.
Ngô Bình rút thanh đoản kiếm ra rồi vung lên, cái lưỡi đã bị rách.
Có người hét lên: “Là pháp khí”.
Ngô Bình đáp đất thì thấy có mấy người trên tường, anh lập tức rút kiếm rồi chém ba đường, ba tên kia cứng đờ người rồi rơi xuống đất.
Những người còn lại sợ quá bỏ chạy, mặc kệ những thi thể ở lại.
Bấy giờ, các tiêu sư mới chạy ra, nhưng kẻ địch đã chạy mất rồi.
Hàn Tuyết Kỳ bình tĩnh nói: “Chúng ta lên đường tiếp thôi”.
Vì thế, cả đoàn đã đi ngay trong đêm. Họ treo một cái đèn bão trên đầu xe ngựa, bên trong đặt một chiếc gương để khuếch rộng ánh sáng soi đường.
Nhờ hiệu quả của trận chiến ban nãy nên cho tới khi trời sáng, cũng không có ai cản đường họ.
Đến trưa, đoàn người đã dừng ở một trấn nhỏ, Ngô Bình tìm chỗ cho mọi người ăn uống.
Hàn Tuyết Kỳ rất quan trọng vấn đề ăn uống nên đã gọi mấy món, Ngô Bình lại gọi thêm mấy món nữa.
Vì ở chỗ lạ nên Hàn Tuyết Kỳ rất kiệm lời, một tiêu sư nói: “Tiêu đầu Ngô, chúng ta còn cần đi ít nhất ba ngày nữa, Ba tiểu thư cành vàng lá ngọc thế thì có chịu được không?”
Ngô Bình: “Xe ngựa rất rộng, nếu mệt thì cô ấy có thể nghỉ ngơi luôn”.
Tiêu sư kia cười nói: “Cũng đúng, có tiêu đầu Ngô ngủ cùng luôn”.
Đây vốn chỉ là cuộc tấu hề giữa mấy người đàn ông, hơn nữa các tiêu sư này cũng không biết tổng tiêu đầu đang đóng giả Ba tiểu thư nên mới dám lộng ngôn như thế.
Ngô Bình hắng giọng nói: “Trước mặt khách hàng thì nên ăn nói lịch sự một chút”.
Tiêu sư kia vội im miệng, không dám nói gì nữa.
Sau đó, tiểu nhị đã bưng đồ ăn thức uống lên. Ngô Bình cẩn thân nên mở bình trà ra ngửi, dù ở thế giới nào thì mũi của anh vẫn rất thính, may là trà không có vấn đề gì.
Anh rót trà vào bát rồi lại ngửi tiếp, sau đó chợt cau mày rồi nhỏ giọng nói: “Trong bát có tẩm độc”.