Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Ừ, một mình anh Bình chọn lựa nên em rảnh rỗi lấy điện thoại quay lại đây này”.
Ngô Bình nhận lấy điện thoại của Hàn Băng Nghiên, mở video ra xem lướt qua, lạnh nhạt nói: “Có quay là được, đám người này tưởng rằng lừa tiền của chúng ta dễ lắm đấy?”
Cậu uống một hớp nước, sau đó gọi điện thoại cho ông Thạch.
Đầu bên kia điện thoại, ông Thạch cảm thấy vô cùng cảm kích: “Thần y Ngô, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Ha ha, hôm qua tôi còn đến nhà tắm công cộng, không ai ngửi thấy mùi cơ thể của tôi nữa. Thần y Ngô, tôi định đích thân đến nhà cậu để cảm ơn, không biết mấy ngày nay cậu có thời gian không?”
Ngô Bình: “Ông Thạch khách sáo rồi, chỉ cần ông hồi phục là được. À phải rồi, tôi có chút việc muốn nhờ ông giúp”.
Vừa nghe thế, ông Thạch lập tức nói: “Thần y Ngô cứ nói, chỉ cần là việc tôi có thể làm, tất nhiên sẽ không từ chối”.
Sau đó Ngô Bình kể lại chuyện mình gặp phải trong cuộc thi cược đá ngọc thô, ông Thạch nghe xong không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Gì cơ? Họ dám làm thế với thứ có giá trị hàng trăm triệu tệ. Đúng là coi trời bằng vung. Thần y Ngô đừng lo, tôi sẽ liên hệ với cơ quan chức năng ở Trung Châu, nhất định sẽ trả lại công bằng cho cậu”.
Sau khi gọi điện cho ông Thạch, chưa đến năm phút sau đã có người gọi điện đến: “Là cậu Ngô đúng không, tôi là phóng viên đài truyền hình tỉnh Trung Châu, tôi tên Châu Mẫn. Tôi đang ở nơi thi đấu cược đá ngọc thô, cậu đang ở đâu, tôi lập tức đi tìm!”
Ngô Bình: “Tôi ở chỗ quầy nước giải khát”.
Sau đó, có mấy cuộc gọi từ bên truyền thông đến, Ngô Bình bảo bọn họ cùng đến.
Đồng thời, còn có cả bộ Công thương, bốn cơ quan chức năng tư pháp địa phương Trung Châu gọi đến, đều nói muốn cử người qua.
Phải biết rằng, cuộc thi cược đá ngọc thô này được phát sóng trực tiếp, bao gồm các đài truyền hình lớn, các nền tảng truyền thông, tất cả đều tiến hành đồng bộ. Bọn họ nhận được tin thì lập tức biết được đây là một tin tức lớn, lần lượt bỏ ra nhân lực lớn, chuẩn bị phát tin này.
Mười phút sau, mười bảy nền tảng truyền thông lớn nhỏ xuất hiện, Ngô Bình tiếp nhận phỏng vấn và câu hỏi của bọn họ.
Châu Mẫn là người đặt câu hỏi đầu tiên: “Xin hỏi, cậu là người dự thi sao?”
Ngô Bình lấy phiếu báo danh của mình rồi nói: “Tôi là một học sinh cấp ba, tên Ngô Bình, nghe nói đến cuộc thi cược đá ngọc thô bèn đến tham gia cùng hai bạn học. Chúng tôi khá may mắn, trước tiên mua được miếng ngọc mấy triệu, đem bán đi rồi lại mua hai miếng, tổng giá trị chừng sáu bảy trăm triệu. Nhưng sau khi gửi lên cho ban tổ chức cuộc thi thì tên không lọt nổi top mười của nhóm. Theo tôi biết, người đứng đầu trong nhóm thứ bảy có vật phẩm trị giá mấy triệu mà thôi, không thể so được với tôi. Hai người bạn của tôi cũng gặp tình trạng tương tự, tôi nghi ngờ có người đã bôi đen ngọc của chúng tôi!”
Châu Mẫn hỏi tiếp: “Bạn học Ngô, vậy cậu có chứng cứ không?”
Ngô Bình gật đầu, đưa đoạn video cho mọi người đang ngồi, để bạn họ tự dùng điện thoại của mình phát sóng trực tiếp.
Quá trình ghi lại rất chi tiết, bao gồm tảng đá đầu tiên Ngô Bình mua được, rồi bán đi, cuối cùng lại đi đến khu thứ nhất mua hai miếng. Lời của ông chủ giải thích và quá trình mở đá cũng được ghi âm.
Lúc này, cơ quan chức năng liên quan cũng đã đến, tiến hành dò hỏi Ngô Bình.
Ngay lúc này, một nhóm nhân viên công tác mặc đồng phục chạy đến, người đứng đầu đeo kính, vóc dáng cao lớn, anh ta lạnh lùng nói: “Các anh đang làm gì vậy? Mau giải tán, không được gây chuyện ở đây!”
Châu Mẫn nói: “Chúng tôi nghe nó cuộc thi cược ngọc của các anh có gian lận, đang phỏng vấn người liên quan, đây là quyền lợi của chúng tôi, các anh không có quyền can thiệp!”