Ngô Bình nói: “Chị cho người tặng đống tinh thạch màu này qua đó, để người ta tiếp tục thu mua, giá cao không đáng sợ. Giá của tinh thạch màu này càng cao thì dân địa phương càng muốn đi khai thác”.
Lý Mai đáp: “Số lượng còn lại của loại tinh thạch màu này có hạn, chẳng cần bao lâu nữa, mức giá sẽ tăng tới một trăm nghìn, hai trăm nghìn, đến lúc đó giá thu mua sẽ là giá trên trời”.
Ngô Bình: “Không sao, kể cả mười triệu vẫn đáng mua mà”.
Lý Mai: “Được, em hiểu rồi”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình bắt tay vào nghiên cứu một loại thuốc có tác dụng như Vạn Thọ Đan, nhưng không có tác dụng phụ. Song, luyện chế loại thuốc này sẽ cần dùng tới rấ nhiều nhân sâm.
Một lát sau, anh đã nghĩ ra một cách bào chế có hiệu quả hơn Trường Thọ Đan, anh sẽ đặt tên cho nó là Trường Mệnh Đan, giá bán không chênh hơn là bao nhiêu.
“Muốn luyện chế được nhiều Trường Mệnh Đan thì cần rất nhiều nhân sâm và thể tinh thạch. Xem ra mình phải đến đó một chuyến rồi”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Anh biết có một nơi có rất nhiều linh dược, nhưng ai bước vào đó đều sẽ bị ảnh hưởng. Nếu muốn tìm thấy linh dược nhân sâm thì nơi đó là sự lựa chọn số một.
Ngô Bình chợt nghe thấy tiếng bước chân của Chu Thanh Nghiên, sau khi ngủ một giấc, cô ấy đã hồi phục sức lực, gương mặt rạng rỡ. Cô ấy ôm Ngô Bình từ phía sau rồi nói: “Chồng, anh được lắm, dám để em ở lại châu Phi một mình”.
Ngô Bình cười nói: “Biết em vất vả rồi, nào để anh mát xa cho em nhé!”
Chu Thanh Nghiên nằm dài trên sofa, để Ngô Bình mát xa cho.
Bây giờ, cảnh giới của Ngô Bình đã cao hơn trước nhiều, mỗi động tác ấn của anh đều khiến Chu Thanh Nghiên phải kêu lên vì quá thoải mái.
Lần này, Ngô Bình chuẩn chính nhân quân tử, chỉ mát xa, chứ không táy máy gì. Song, Chu Thanh Nghiên lại thấy không vui rồi trừng mắt lườm anh.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra em tu luyện cách hít thở có tác dụng đấy nhỉ, mấy ngày tới, anh sẽ giúp em đột phá lên Tiên Thiên”.
Chu Thanh Nghiên tròn mắt ngạc nhiên, cô ấy biết trình tự đột phá trong tu hành nên hiểu việc này là cực kỳ khó: “Anh từng bảo muốn đột phá lên Tiên Thiên thì phải mất vài năm cơ mà?”
Ngô Bình: “Đó là người khác, còn có anh giúp thì em chỉ mất ba ngày thôi. Tiên Thiên chỉ là bước đầu, sau này anh sẽ giúp em đột phá lên Nhân Tiên và Địa Tiên nữa”.
Chu Thanh Nghiên vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó ôm chầm lấy anh: “Cảm ơn chồng”.
Hai người ở lì trong khách sạn, Ngô Bình không thiếu đan dược nên sang ngày hôm sau, Chu Thanh Nghiên đã nhẹ nhàng đột phá Tiên Thiên rồi, hơn nữa tu vi của cô còn ổn định hơn những tu sĩ cùng cảnh giới.
Hôm nay là ngày so tài với nước Mễ ở Hải Thành, Ngô Bình bảo Chu Thanh Nghiên ở lại khách sạn củng cố tu vi, còn mình dẫn theo nhóm Hoa Giải Ngữ đến Hải Thành.
Anh không muốn ngồi máy bay nên cả hội cưỡi Nhân Bì Viêm Dương bay thẳng tới đó. Khi đến nơi, họ đã thấy có mấy chiếc xe đang chờ mình, vì thế họ chuyển sang ngồi xe đến điểm diễn ra cuộc so tài là đạo quán Vân Long.
Đạo quán Vân Long là võ quán do người Đông Doanh mở ở Hải Thành, người nước Mễ đã chỉ định đây làm nơi so tài.
Chiếc xe đi tới đạo quá, ở đó đã có rất nhiều xe đỗ rồi. Ngô Bình còn chưa xuống xe thì Hoa Giải Ngữ đã nhận được một tin nhắn, cô ấy đọc qua rồi nói: “Long chủ, có tin tình báo”.
Ngô Bình: “Chuyện gì thế?”