Đối phương vừa ra tay, Ngô Bình đã biết không dễ đối phó, cậu bay lên không lùi lại, lật mình trên không, người đã đi vào rừng không thấy dấu.
Người phụ nữ kinh ngạc: “Vậy mà có thể thoát được Truy Hồn Nhất Kiếm của tôi, tên nhóc này quả nhiên có chút thực lực!”
Cổ Thanh Liên tức giận nói: “Cô, sao cô lại muốn giết cậu ta?”
Người phụ nữ tên Cổ Hồng Ngọc, là cô của Cổ Thanh Liên, bà ta lạnh nhạt nói: “Hai ngày nữa, cậu Tô của Thanh Long Tông sẽ đến cầu hôn, cháu tỷ võ với nam sinh xa lạ là sao chứ? Nếu chuyện này để cậu Tô biết được, khó tránh trong lòng không vui”.
Cổ Thanh Liên giận đến mặt trắng xanh: “Cô! Cậu Tô kia chỉ là ở nhà họ Cổ chúng ta mấy hôm mà thôi, mọi người nghĩ nhiều rồi!”
Cổ Hồng Ngọc nhíu mày, thấp giọng nói: “Thanh Liên, cháu là cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Cổ chúng ta, tư chất cũng tốt. Nếu có thể được cậu Tô nhìn trúng, nhà họ Cổ chúng ta có thể được Thanh Long Tông dẫn dắt. Trong ba gia tộc lớn Giang Nam, nhà họ Cổ chúng ta là yếu nhất. Nếu có thể có được công pháp Thanh Long Tông, tương lai nhất định có thể vượt qua hai gia tộc kia!”
Cổ Thanh Liên thở dài: “Cô à, mọi người quá chủ quan rồi. Cậu Tô này vừa đến, thế lực khác cũng đều đang nghĩ cách lôi kéo, cô dựa vào đâu mà nghĩ nhà họ Cổ chúng ta sẽ thành công?”
Cổ Hồng Ngọc nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức!”
Cổ Thanh Liên im lặng không nói, cô ta biết nói nhiều thêm cũng vô dụng.
Cổ Hồng Ngọc nói: “Thanh Liên, mấy ngày tới cháu đừng đi lại lung tung”. Nói xong, bà ta quay người rời đi.
Cổ Thanh Liên ngây ngốc tại chỗ, nhìn về phía Ngô Bình biến mất, buồn bã mất mát.
Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy từ trong rừng có một bàn tay vươn ra, vẫy về phía cô ta. Mắt cô ta sáng lên, bay một lúc cũng đi vào trong rừng.
Lúc này, trên một gốc cổ thụ, Ngô Bình đang ngồi đó, vẻ mặt cười ha ha.
Cổ Thanh Liên hỏi: “Em trai, cậu không bị thương chứ?”
Ngô Bình: “Chút sức đó của bà ta, muốn khiến tôi bị thương còn chẳng có cửa. Tôi là thấy chị gọi bà ta là cô nên mới không ra tay tấn công”.
Cổ Thanh Liên vô cùng xin lỗi nói: “Em trai, xin lỗi, tôi không ngờ cô tôi sẽ ra sát chiêu với cậu”.
Ngô Binh: “Vừa nãy hai người nói chuyện, tôi đều nghe cả rồi. Nhà họ Cổ chị muốn đón một nhân vật đến, cho nên không muốn tôi xuất hiện”.
Cổ Thanh Liên cười khổ: “Năm đó, cô tôi cũng giống hệt tôi, bị sắp xếp phải lấy lòng một người từ Tiên Giới. Nhưng cuối cùng thì thế nào chứ? Bọn họ tốt đẹp được nửa năm, người kia đã thất bại ngã ngựa trong cạnh tranh khốc liệt của tông môn rồi”.
Ngô Bình: “Tu sĩ Tiên Giới rất lợi hại sao?”
Cổ Thanh Liên: “Chưa nói tới việc lợi hại, nhưng bình thường bọn họ đều có tài nguyên và truyền thừa công pháp cao minh. Ví dụ như nhà họ Cổ tôi, có được truyền thừa chỉ có thể nói là ở mức độ trung bình. Nếu nhà họ Cổ có công pháp cao minh hơn, lại có đan dược hỗ trợ, thì trong vòng ba đến năm năm là có thể bồi dưỡng được một nhóm cao thủ rồi!”
Hai người nói chuyện mấy câu, Cổ Thanh Liên nói: “Em trai, tôi phải về rồi, buổi tối nếu cậu có thời gian thì đến “nhà hàng Bạch Mã”, tôi mời cậu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được. Đây là số điện thoại tôi”.
Để lại phương thức liên lạc, hai người nói lời tạm biệt với nhau.
Xuống núi, Ngô Bình mau chóng tìm tới Nghiêm Lãnh Thạch. Biết được người nhà họ Cổ lại ra tay đánh người, Nghiêm Lãnh Thạch tức giận nói: “Hừ, người phụ nữ này đúng là điên rồi!”