Ngô Bình mỉm cười, nói: “Y dược không có sự phân biệt, cô học luyện đan cũng không có gì xấu, bây giờ cô đã học đến đâu rồi?”
Thượng Quan Linh Nhi: “Được nửa năm rồi, nhưng tôi cứ cảm thấy luyện đan rất khó, khó có thể nắm bắt được những chi tiết nhỏ”.
Ngô Bình gật đầu: “Khó là đúng rồi, luyện đan cần tích lũy kinh nghiệm cơ bản”.
Anh vừa nói vừa lấy lò thần Long Hổ ra, nói: “Cô luyện một lò đan tôi xem thử”.
Thượng Quan Linh Nhi mỉm cười, nói: “Tôi không mang theo dược liệu bên người”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi có”.
Thượng Quan Linh Nhi suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy tôi luyện thử một mẻ Đại Luyện Hình Đan.
Ngô Bình lấy dược liệu ra cho cô ấy, cô ấy lập tức bắt tay vào luyện chế.
Ngô Bình chỉ đứng bên cạnh xem và không nói gì, cho đến khi cô ấy mở lò đan, lò dược bỗng nổ tung, làm cô ấy mặt mày nhem nhuốc, anh mới nói: “Ừ, căn bản vững đấy”.
Thượng Quan Linh Nhi sắp khóc đến nơi, cô ấy vuốt mặt, nói: “Tôi luyện đến phát nổ rồi mà anh còn khen tôi”.
Ngô Bình: “Không làm mình bị thương thì đã là chuyện rất khó rồi”.
Thượng Quan Linh Nhi nói dỗi: “Tôi không luyện nữa”.
Ngô Bình cười haha: “Đừng nôn nóng, để tôi dạy cô”.
Thế là anh dạy cô ấy làm sao phán đoán thời gian từng bước một, từ làm nóng lò, đến rửa lò, cho thuốc vào,
Phán đoán thời gian trước giờ luôn là nhân tố chủ quan, phải dựa vào kinh nghiệm, mà thứ Ngô Bình dạy lại là mượn phép nhìn thấu vạn vật tìm ra điểm mấu chốt, đấy là thứ mà những thầy luyện đan khác không thể có được.
Ngô Bình dạy một lượt rồi bảo cô ấy tiếp tục luyện đan. Thượng Quan Linh Nhi cẩn thận hơn với lò đan dược thứ hai, cộng thêm việc có Ngô Bình ở bên cạnh nhắc nhở nữa nên khi khởi động lò cô ấy đã luyện được một lò đan dược tứ phẩm.
“Thành công rồi”. Cô ấy vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười: “Mới có bậc bốn mà đã vui đến vậy rồi, thật không có tiền đồ”.
Thượng Quan Linh Nhi bĩu môi: “Đan dược bậc bốn đã lợi hại lắm rồi, đây là lần đầu tiên tôi luyện được đan dược đấy”.
Ngô Bình: “Lại lần nữa, cô vẫn còn lóng ngóng lắm”.
Thượng Quan Linh Nhi liên tục luyện, cứ luyện thêm một lần thì Ngô Bình lại nói thêm vài chi tiết.
Khi khởi động lò đan dược thứ năm, Thượng Quan Linh Nhi đã có thể thành thục thu đan, niệm chú.
Cuối cùng, lòng bàn tay của cô ấy lại có thêm bốn viên đan dược, vừa đẹp vừa thơm lừng.
Ngô Bình: “Ừ, trên bậc hai, khá lắm”.
Thượng Quan Linh Nhi dường như không dám tin vào mắt mình, cô ấy chỉ là một người mới mà lại có thể luyện ra đan dược trên bậc hai.
Một người học, một người dạy, lúc này trời đã chập tối.
Mấy người Tả Kỳ Phong không muốn làm kỳ đà cản mũi nên đều không đến làm phiền Ngô Bình.