Ngô Bình mất một buổi tối để cảm nhận ba bí kỹ cao cấp n ày, chúng là Hoả Diêm Đao, Di Hình Hoán Ảnh Bộ và Lạc Anh Thiên Sát.
Ngô Bình không kịp tập luyện kỹ mà đã đến đại sảnh luôn, vì anh biết người thuê vận chuyển đã đến rồi.
Quả nhiên Hàn Tuyết Kỳ đang sốt sắng chờ anh xuất quan ở đại sảnh, thấy anh đi tới, cô ấy gật đầu nói: “Anh này không chờ được nữa rồi, tiêu đầu Ngô, anh xuất phát luôn được chứ?”
Ngô Bình: “Được”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Chuyến này đường rất xa, hi vọng tiêu đầu Ngô sẽ bình an trở về”.
Ngô Bình: “Nhất định rồi”.
Người áo trắng gật đầu nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hôm nay tiêu đầu Ngô phải xuất phát luôn thôi”.
Ngô Bình: “Chúng tôi phải đưa chiếc quan tài này đến địa chỉ cụ thể nào ở Tây Vực?”
Người áo trắng: “Thành Bạch Mã ở Tây Vực, đến đó rồi thì sẽ có người đến tìm anh”.
Ngô Bình: “Chuyến hàng lớn thế này sao các anh không nhờ các tiêu cục lớn hờn mà lại thuê tiêu cục Uy Hổ chúng tôi?”
Người áo trắng: “Lý do là gì thì các anh cũng nhận rồi mà, nếu các anh không nhận thì chúng tôi cũng không ép, đúng vậy không?”
Ngô Bình: “Cũng đúng, thôi không nhiều lời nữa, một tiếng sau tôi sẽ xuất phát”.
Sau đó, Ngô Bình đã tự chọn thêm mười tiêu sự hộ vệ và hai đại tiêu sư nữa. Anh không thể dẫn quá nhiều tiêu sư đi, vì tiêu cục còn cần nhận mối khác, vì chuyến hàng anh phải đi cả mấy tháng.
Mẫn Nhi và Ba Thanh Ninh cũng ra tiễn Ngô Bình.
Ngô Bình cưỡi trên con ngựa tốt nhất của tiêu cục, Hàn Tuyết Kỳ đã mua con ngựa này vào nửa năm trước, nhưng rất ít khi dùng đến, thi thoảng mới cho ra ngoài.
Hàn Tuyết Kỳ: “Tiêu đầu Ngô, tôi chờ anh về luyện đan đấy”.
Cô ấy đã tìm thấy lò luyện đan cho Ngô Bình, tiếc là giờ anh không có thời gian luyện chế đan dược rồi.
Ngô Bình: “Ừm, tổng tiểu đầu và mọi người ở nhà bảo trọng”.
Chiếc quan tài vàng đã được chất lên xe ngựa do dám con ngựa kéo xe, Ngô Bình đi đầu, còn các tiêu sư đi phía sau.
Xe đi tới hoàng hôn thì đã tới một châu khác của hoàng triều Đại Tề là Vũ Châu. Nơi này mưa nhiều nên đường rất lầy lội, chưa đi được bao lâu thì Ngô Bình quyết định nghỉ lại tại một quán trọ, chờ sáng mai lại lên đường.
Các tiêu sư đã đi đường cả ngày nên cũng đã thấm mệt.
Họ đánh xe hàng vào trong, sau đó Ngô Bình vừa xem bản đồ vừa nhâm nhi rượu.
Rượu ở đây khá ngon, anh vừa cho một viên lạc vào miền thì chợt nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ màu vàng đang đứng trên xe hàng, tay trái thì cầm một thanh đao.
Ngô Bình bỏ rượu xuống rồi đi ra ngoài hỏi: “Các hạ định cướp hàng à?”
Người đàn ông: “Biết rồi còn không chạy đi à?”
Ngô Bình: “Anh đến thì chúng tôi phải đi ư?”
Các tiêu sư nghe thấy tiếng động thì cũng lao ra, một đại tiêu sư nhìn các ăn mặc của người kia thì biến sắc mặt, sau đó vội nói với Ngô Bình: “Tiêu sư Ngô, người này là Kim Đao Khách - đứng thứ chín trong mười tên tội phạm mạnh nhất của Đại Tề”.
Ngô Bình: “Ờ, hắn giỏi lắm à?”