Dứt lời, anh kéo Chu Thanh Nghiên xuống xe rồi đi về phía bầy sư tử.
Dù Chu Thanh Nghiên cũng biết chút võ nghệ, nhưng vẫn rất căng thẳng, cô ấy nuốt nước miếng nói: “Chúng không tấn công mình chứ?”
“Không dám đâu”, Ngô Bình thờ ơ nói. Anh không hề khoác lác, trong phiến ngọc có cách điều khiển dã thú, hơn nữa còn là dã thú hung hãn nên mấy con sư tử này có là gì. Không phải nói quá chứ sức anh thừa sức bắt được sư tử với hổ.
Thấy có người lại gần, bầy sư tử lập tức cảnh giác, con sư tử đực gào lên, tỏ ý cảnh cáo rõ ràng.
Một hướng dẫn viên giật bắn mình rồi hò hét bằng giọng địa phương, sau đó còn khoa chân múa bay, thậm chí còn lấy cả súng ra. Nếu con sư tử kia dám tấn công Ngô Bình thì anh ta sẽ nổ súng.
Đường Kiến vội cản người đó lại rồi nói: “Bình tĩnh, cậu Ngô là đại tông sư, con sư tử kia không là gì đâu”.
Hướng dẫn viên nghe xong thì khó tin nói: “Cậu ấy là chúa đất à?”
Chúa đất là một truyền kỳ được lưu truyền trong các bộ lạc của châu Phi, nhân vật chính là một anh hùng có thể thuần phục sư tử, khiến bách thú phải khiếp sợ và được mọi người gọi là chúa đất.
Đường Kiến cười nói: “Cái này thì tôi không biết, nhưng chắc chắc chúa đất của các người không phải đối thủ của cậu Ngô đâu”.
Ngô Bình bước nhanh tới gần con sư tử rồi giơ tay kết ấn, sau đó lẩm nhẩm gì đó. Đây là tiếng của một loài mãnh thú thượng cổ, con sư tử kia nghe thấy một cái thì ngẩn ra, sau đó chầm chậm nằm xuống đất.
Không chỉ nó, mà tất cả các con sư tử mẹ cũng nằm rạp xuống ngoan ngoãn. Chỉ có bầy sư tử con là không biết gì nên vẫn chạy về phía Ngô Bình rồi thị uy.
Ngô Bình ngồi xuống trước mặt con sư tử đực rồi giơ tay vỗ vào đầu nó, con sư tử lập tức gục đầu xuống đất, thả lỏng toàn thân. Trong máu huyết của nó có một ký ức từ thời viễn cổ, từng có một con mãnh thú đến đây, bách thú phải cúi đầu. Ngô Bình của lúc này cho nó một cảm giác kinh hãi y như vậy.
Ngô Bình giơ tay túm lấy một con sư tử con, nó vẫn gầm gừ cắn vào tay anh. Nhưng da anh rất dày nên nó không cắn được, bỗng nó cảm thấy được Ngô Bình vuốt ve rất dễ chịu nên nằm gọn trong lòng anh luôn, sau đó còn phát ra những tiếng kêu thích thú.
Chu Thanh Nghiên hỏi nhỏ: “Em bế nó được không?”
Ngô Bình mỉm cười rồi để con sư tử con vào lòng cô ấy, nó mở to mắt nhìn, nhưng không có phản ứng gì, mà tiếp tục hưởng thụ những cái vuốt ve của Chu Thanh Nghiên.
Ngô Bình lại chạy đi bắt một chú sư tử con khác, đang rảnh nên anh dùng chân khí màu tím để đả thông kinh mạch cho nó.
Các con vật trở nên mạnh mẽ là nhờ kinh mạch được đả thông, nhưng có một số kinh mạch mà được đả thông thì sẽ giúp con thú ấy rở thành bá vương.
Chú sư tử con cảm thấy vô cùng thoải mái, khi Ngô Bình thả nó xuống, nó lại nhảy vào lòng anh, không chịu đi.
Ngô Bình lấy một tấm thảm ở cốp xe rồi trải xuống đất, sau đó lấy đồ ăn ra ngồi ăn giữa bầy sư tử.
Chú sư tử con chạy tới xin ăn, Ngô Bình cho nó hai miếng thịt bò.