Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao?”
A Kỳ: “Tôi thấy người này có thứ gì đó chí mạnh, nếu anh không đồng ý, rất có thể ông ta sẽ có ý thù địch với anh. Anh là võ mạch hoàng kim mà nhà họ Sở lại là thế lực lớn chỉ đứng sau nhà họ Dương. Nếu anh không cưới con gái của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ ăn ngủ không yên, có thể sẽ tiêu diệt anh”.
Ngô Bình: “Tôi có thể đấu lại với món đồ chí mạng đó không?”
“Rủi ro rất cao, tôi đề nghị nên lá phải lá trái, cứ đồng ý với ông ta trước”.
Ngô Bình cười nói: “Vãn bối cầu còn không được. Nhưng cô Dương thông minh, xinh đẹp như vậy, cháu chỉ sợ không xứng”.
Dương Thế Chân bật cười: “Cháu là võ mạch Hoàng Kim, sao có thể nói cháu không xứng chứ? Cháu yên tâm đi, sau này tài nguyên cháu cần cho việc tu luyện, cho dù nhà họ Sở có cho cháu hay không thì nhà họ Dương cũng sẽ cố gắng đáp ứng cháu”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cháu cung kính không bằng nghe lời, cháu cảm ơn bác Dương đã xem trọng, sau này sẽ không để Tư Linh và bác thất vọng”.
Dương Thế Chân vô cùng vui vẻ, hỏi: “Sở Hàn, bác thấy tu vi của cháu không chỉ ở cảnh giới Tôi Thể nhỉ?”
Ngô Bình: “Đúng thế bác Dương, cháu đã là cảnh giới Võ Hồn”.
Hai mắt Dương Thế Chân phát sáng nói: “Cảnh giới Võ Hồn! Trong thời gian ngắn như thế mà lại có thể từ Tôi Thể tầng bốn đạt đến cảnh giới Võ Hồn, có lẽ cháu không chỉ là võ mạch Hoàng Kim nhỉ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Thế bác Dương nghĩ cháu là võ mạch gì?”
Dương Thế Chân nhìn anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Võ mạch Truyền Kỳ, hoặc là võ mạch Chí Tôn”.
Ngô Bình khá bất ngờ, mặc dù ông ta đoán không đúng nhưng khá gần với đáp án rồi, anh không khỏi khâm phục nhãn lực của đối phương, cười nói: “Bác Dương, quả thật cháu là võ mạch Truyền Kỳ, chẳng qua là lúc đó cháu sợ dọa người nhà họ Sở nên không nói thật, không ngờ bác chỉ nhìn một cái đã biết sự thật, cháu đây bái phục”.
Dương Thế Chân bật cười: “Tốt lắm! Cháu trai, cháu có thể đạt đến Võ Hồn tầng sáu trong thời gian ngắn không?”
Ngô Bình chớp mắt: “Sao bác lại hỏi thế? Có chuyện gì cần cháu giúp sao?”
Dương Thế Chân lặng thinh vài giây rồi nói: “Cháu có biết thành Bạch Mộc phát triển lên thế nào không?”
Ngô Bình có trí nhớ của Sở Hàn nên anh biết có một mỏ nguyên tinh ở cách thành Bạch Mộc hơn trăm dặm về phía tây, nơi đó sản xuất nguyên tinh. Nguyên tinh là một loại năng lượng khá phổ biến ở thế giới này, nó có thể tạo ra trận pháp, cũng có thể sử dụng để tu luyện, tác dụng của nó giống với linh thạch trong vũ trụ Chấn Đan của Ngô Bình.
Anh nói: “Cháu biết, có liên quan đến mỏ nguyên tinh”.
Dương Thế Chân gật đầu: “Đúng vậy, là nguyên tinh. Ba mươi năm trước, mỏ nguyên tinh vẫn còn nằm trong tay nhà họ Dương. Nhưng sau đó, một nhóm cường giả đã cướp đi nó, hơn một trăm cao thủ của nhà họ Dương đã chết trong trận chiến đó. Mặc dù đối phương cũng bị tổn thất nặng nề nhưng chung quy lại vẫn thắng”.
“Sau trận chiến đó, nhà họ Dương mất mỏ nguyên tinh. Hơn nữa đám người đó còn xây một hàng rào bao vây gần mỏ nguyên tinh, gọi là Tứ Anh Trại”.
Ngô Bình chớp mắt: “Bác Dương muốn cháu giúp?”
Dương Thế Chân gật đầu: “Trong bốn người này có ba người là Võ Hồn tầng hai, một người là Võ Hồn tầng bốn. Muốn đánh bại họ thì ít nhất phải mời một cao thủ Võ Hồn tầng sáu”.