Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm, quát: "Nói! Ai ra lệnh cho anh?"
Anh biết người này không bao giờ dám một mình đối đầu với lệnh chủ và Ti mệnh mới, nhất định phải có người đứng sau sai khiến!
Người thanh niên đầu cua lừ mắt nói: “Ti mệnh Ngô, không có ai sai khiến tôi hết, là tôi tự làm”.
“Tư lệnh hỏi mà kẻ dưới dám không trả lời à?”, có một giọng nói vang lên ở cửa.
Mọi người nhìn ra đó thì thấy có một người trông rất kỳ quái đi vào. Phía bên trái đầu của người này lõm vào, nhìn như vết thương nặng do bị đập vật gì đó vào đầu.
Người đó vừa xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy mọi người ở đây đều nín thở, thậm chí có người còn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ông ta.
Người đó khoảng 40 tuổi, phần mặt bên trái nhăn nhúm như sáp nến nóng chảy, đôi tay thì khô quắt, ngoài da thì chỉ có xương, trông hệt như một bộ xương di động.
Ông ta bị khuyết mắt bên trái, mặc bộ vest màu xám, bước đi khập khiễng, nửa mặt còn lại thì có biểu cảm kỳ lạ.
Ông ta đi tới cạnh Đường Băng Vân rồi cúi người xuống: “Tham kiến lệnh chủ”.
Đường Băng Vân nói: “Phí Liêm, ông còn sống ư?”
Ông chột tên Phí Liêm cười nói: “Muốn Phí Liêm chết đâu dễ ạ”.
Sau đó, ông ta quay sang cúi chào Ngô Bình: “Phí Liêm tham kiến ti mệnh”.
Ngô Bình quan sát Phí Liêm này thì thấy tu vi của ông ta đã ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, trong cơ thể còn có một sức mạnh bí ẩn xoay chuyển.
“Phí Liêm - sát thủ thứ ba của Thiên Tự”, Ngô Bình nói: “Ngày tổng bộ bị tấn công, hình như ông cũng có mặt ở đó, nếu ông còn sống thì chắc chắn biết có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Phí Liêm đảo mắt rồi đáp: “Tôi có biết vài chuyện, nhưng không thể nói được”.
Ngô Bình cau mày: “Lệnh chủ và tôi đều đang ở đây, có gì khó nói đâu”.
Phí Liêm cười nói: “Không vội, chờ mấy người đó tới, tôi nói cũng không muộn”.
Đường Băng Vân: “Phí Liêm, còn ai đến đây nữa?”
“Đương nhiên là tôi”, một giọng nữ vang lên ở cửa.
Đường Băng Vân không cần quay lại cũng biết đó là Đường Dung, cô ấy bắt đầu lo lắng và có dự cảm xấu.
Một cô gái trẻ tuổi không xinh đẹp nhưng rất có khí chất bước vào, đi cùng còn có một người thanh niên đeo kính, mặc vest màu đen mặt lạnh.
Đường Băng Vân cau mày rồi lạnh giọng hỏi: “Đường Dung, cô đến đây làm gì?
Đường Dung cười nói: “Cấp trên bổ nhiệm tôi quay lại tổng bộ Cảng Thành nên đương nhiên tôi phải đến, còn cô không có lệnh của cấp trên, ai cho cô đến đây hả?”
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Tôi là lệnh chủ của Thiên Sát, xử lý việc ở Cảng Thành là trách nhiệm của tôi”.
“Lệnh chủ?”, Đường Dung cười lạnh: “Sắp không còn nữa rồi”.
Cô ta nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười phút nữa, cấp trên sẽ ra nhiệm vụ mới”.
Lòng Đường Băng Vân trùng xuống: “Cô có ý gì?”