Nghe thấy thế, mọi người đều cười phá lên.
Diệp Huyền đỏ mặt rồi vội nói: “Sư thúc tổ, có cách gì chữa trị không ạ?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Anh còn trẻ, đừng đắm chìm trong tửu sắc. Tôi sẽ truyền cho anh một cách thanh lọc cơ thể, tiện thể kê cho anh một đơn thuốc luôn”.
Diệp Huyền mừng rõ rồi nói cảm ơn.
Diệp Huyền mở màn, những người khác cũng hùa theo, buổi gặp gỡ đã trở thành buổi khám chữa bệnh, ai cũng có vấn đề trong người, người thì vì tu luyện, người thì vì sức khoẻ.
Phán đoán của Ngô Bình rất chuẩn, khiến ai cũng phải thán phục và công nhân y thuật của anh quá giỏi.
Một lát sau, Triệu Phương Ninh cũng tới, ông ấy là một đại gia võ thuật ở Hoài Bắc, dù thế lực không bằng Lý Long Thần, nhưng cũng là nhật vất có số có má ở khu mình sống.
Triệu Phương Ninh ăn vận rất ra dáng đại gia, ông ấy đã ngoài 40 tuổi, tu vi chưa tiến vào Tiên Thiên, mới là cao thủ cảnh giới Thần, khí huyết như rồng, da dẻ hồng hào.
Sau khi vái chào Ngô Bình, ông ấy cười lớn nói: “Sư thúc, người còn trẻ như vậy mà đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, đúng là quá giỏi! Sư phụ nói sư thúc đã tu luyện nhiều công phu rất lợi hại, người cho thể cho chúng đệ tử mở mang tầm mắt không?”
Dù mọi người đều bái phục tài y thuật của Ngô Bình, nhưng vẫn chưa biết gì về uy lực của anh cả, cho nên đang rất mong chờ.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Vậy chúng ta tỉ thí vài chiêu nhé?”
Triệu Phương Ninh hiếu thắng nên rất thích tỉ thí, ông ấy cười nói: “Vậy xin sư thúc nương tay và chỉ bảo thêm”.
Mọi người tránh ra tạo một không gian trống, Ngô Bình và Triệu Phương Ninh tiến vào đó.
Ngô Bình nói: “Phương Ninh, tiếp chiêu!”
Dứt lời, anh lao lên rồi tung một chưởng về phía Triệu Phương Ninh, chưởng pháp này mang khí thế rất lớn.
Triệu Phương Ninh hô lên đáp lời rồi tung chưởng nghênh chiến, chưởng pháp của cả hai va chạm với nhau, Triệu Phương Ninh thấy tay mình trống rỗng như đang đánh vào cục bông.
Ông ấy ngẩn ra, trong lúc đang hoang mang thì chợt thấy chân khí trong người mình bị rút cạn, ông ấy hoảng hồn rồi vội buông tay ra.
Thấy thế, Ngô Bình tung ngay một cú đá vào hông Triệu Phương Ninh, chỉ cần anh lấn thêm một chút là có thể đá bay ông ấy rồi.
Triệu Phương Ninh khó tin nói: “Sư thúc, người vừa dùng công phu gì vậy? Sao lại hút được chân khí của người khác?”
Ngô Bình thu chân lại rồi cười nói: “Đó là Chân Không Lực mà tôi mới học, nó có thể hút sức mạnh của đối thủ, khiến đối phương hoảng sợ, tạo lỗ hổng cho mình tấn công”.
Diệp Huyền bội phục nói: “Sư thúc, có công phu như vậy ư? Sao đệ tử chưa từng nghe nói bao giờ?”
Ngô Bình: “Tôi cũng mới học thôi, anh chưa nghe nói cũng là chuyện bình thường”.
Lý Long Thần cũng rất tò mò: “Sư thúc có thể thi triển lại một lần nữa không?”
Ngô Bình gật đầu, sau đó đập tay phải xuống đất, lòng bàn tay anh lập tức xuất hiện trạng thái chân không, đồng thời anh giải thích nguyên lý và bí quyết cho mọi người nghe luôn.
“Nếu luyện Chân Không Lực đến cuối sẽ tạo ra được đại thủ ấn chân không, bùng nổ khí thế, đánh cho đối thủ thịt nát xương tan với chỉ một đòn”.
Mọi người nghe thấy thế thì hít vào một hơi lạnh, đại thủ ấn chân không này đáng sợ thật.