Aoki Shenba không biết bao nhiêu tuổi, ông ta hạ giọng nói: “Qủy Túc, ai mà lại phải dùng đến tượng Ma Thần?”
Người đàn ông thấp gầy quỳ dưới đất, cung kính đáp: “Thanh Mộc đại nhân, đối phương có tiên quân bảo vệ, hơn nữa người thuê đồng ý trả năm mươi tỷ đô, đấy là một khoản tiền lớn. Phải rồi, trước đó gã đã đưa cho chúng ta mười tám tỷ rồi”.
Aoki Shenba nói: “Sáu mươi tám tỷ đúng là một số tiền lớn. Ừm, có thể nhận vụ làm ăn này”.
Ông ta dừng lại rồi nói: “Mục tiêu ở đâu? Đưa tôi đi”.
“Vâng”.
Lúc này, Lý Vân Đẩu đã quay về nghỉ ngơi, Ngô Bình thì ngồi trong nhà lớn của nhà họ Lý, mở một bình rượu, cho người làm ít mồi, tự nhậu một mình.
Anh uống hết ba ly thì nói: “Không chừng lát nữa sẽ có cao thủ xuất hiện”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, có cần tìm trợ thủ không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Chuyện hôm nay bắt buộc phải tự mình đối mặt, dù đối phương có đưa một vạn người đến đây thì cũng không được xin viện binh bên ngoài”.
Ảnh: “Thiếu chủ, cậu có phương án ứng phó chưa?”
Ngô Bình nhìn lên tay mình, bình thản nói: “Không chừng hôm nay sẽ dùng đến ấn Thiên Sát này”.
Ấn Thiên Sát là chiêu chí mạng mà đại thần Côn Ngô cho anh, đủ để giết chết tiên quân, đánh trọng thương tiên tôn.
Một lúc sau, Ngô Bình bỗng mở mắt, nhìn về phía đông, sau đó bay qua.
Sau khi rời khỏi nhà mấy ngàn mét, anh liền gặp đối phương.
Aoki Shenba lơ lửng trên không, ông ta nhìn Ngô Bình, lạnh lùng hỏi: “Ông chính là tiên quân đó sao?”
Hiện tại Ngô Bình đã thay đổi khuôn mặt, dùng vẻ ngoài là một người đàn ông trung niên, anh thản nhiên nói: “Là tôi đây”.
Aoki Shenba hừm lên lạnh lùng, đưa con búp bê ngọc hình người màu đen lên, hét lớn: “Mời Ma Thần”.
“Ầm”.
Một luồng khí tức đáng sợ phát ra từ trong con rối ngọc, biến thành một đám mây đen, ngưng tụ thành một Ma Thần cao đến ngàn mét, khí thế ngút trời.
Ma Thần giẫm trên một con rắn lớn màu đen, hai mắt sáng như mặt trăng, mặt xanh mắt đỏ, tóc dài màu xanh tro, tung bay giữa trời.
Aoki Shenba cười lạnh lùng: “Chết trong tay Ma Thần được cung phụng bởi hội Phù Tang tôi cũng đủ cho ông tự hào rồi”.
Ma Thần đó đưa một ngón tay ra, ấn về phía Ngô Bình.
“Ầm ầm”.
Khí tức đáng sợ khiến người khác nghẹt thở, nhưng Ngô Bình vẫn không có vẻ gì sợ hãi. Anh nhìn ngón