Nguyệt Tổ đang bế quan trong Nguyệt Động, bên ngoài có một con vượn trắng canh gác. Nó cao hai mét, ngồi một chỗ như thần giữ cửa, trông rất oai phong.
Nguyệt Thanh Ảnh đi tới gần nó rồi lịch sự nói: “Tiền bối, tôi là Nguyệt Thanh Ảnh, ba năm trước tôi từng đến đây, tiền bối có thể vào thông báo với lão tổ một chút không?”
Con vượn trắng gật đầu rồi nhìn vào bên trong, ngay sau đó nó đã nhích người sang một bên nhường đường.
Nguyệt Thanh Ảnh mừng rỡ nói: “Nguyệt Tổ đồng ý gặp mình rồi”.
Hai người sóng vai đi vào, đi được một đoạn thì họ vào một căn phòng đá. Căn phòng này không lớn, có một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng trên cái giường đá ở bên trong.
Người này có gương mặt tuấn tú, không có râu, mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài xoã sau lưng, ánh mắt sáng ngời như trăng.
“Tham kiến lão tổ”, Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình hành lễ.
Người đàn ông này chính là Nguyệt Như Hoả, lão mỉm cười nói: “Nha đầu kia, mấy năm không gặp, con đã lớn thế này rồi. Sao tự nhiên lại muốn đến gặp lão tổ hả?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Lão tổ, con luôn muốn đến gặp người, nhưng sợ làm phiền người tu luyện ạ”.
Nguyệt Như Hoả: “Lại vịn cớ đấy, đây là bạn trai của con hả?”
Nguyệt Thanh Ảnh đỏ mặt gật đầu: “Con muốn dẫn anh ấy đến gặp người”.
Nguyệt Như Hoả cười nói: “Con dám dẫn cậu ấy đến gặp ta thì chắc đây cũng là một anh tài hả?”
Nguyệt Thanh Ảnh thoáng vẻ đắc ý nói: “Anh ấy là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ”.
Nguyệt Như Hoả: “Lục Tử Đỉnh ư?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Vâng”.
Nguyệt Như Hoả nhìn sang Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu học theo sư phụ nào?”
Ngô Bình: “Luyện đan thì vãn bối tự học, nhưng trước kia từng là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông”.
Nguyệt Như Hoả gật đầu: “Ngạo Thế Đan Tông cũng có thể coi là một môn phái lớn, cậu nói vậy thì giờ không phải đệ tử của họ nữa à?”
Ngô Bình: “Vâng”.
“Có gì chứng minh trình độ của cậu không?”
Ngô Bình biết mình không cần nói dối trước một cao nhân thế này nên nói ngay: “Thật ra vãn bối đã kiểm tra được thân phận thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh, nhưng tông chủ thấy trình độ này quá cao nên đã cấp tạm cho vãn bối là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.
Nguyệt Như Hoả nhướn mày rồi cười nói: “Tôi đang có một phương thức luyện đan cùng dược liệu, nếu cậu là thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh thì chắc chắn có thể luyện chế được”.
Ngô Bình biết bây giờ không nên khiêm tốn nên nói: “Vãn bối đồng ý thử”.
“Tốt!”, Nguyệt Như Hoả lấy một tờ giấy ra rồi đưa cho anh.
Ngô Bình nhận lấy đọc thì thấy đan dược này có tên là Phá Cảnh Đan, uống nó vào thì có thể đột phá từ cảnh giới Thần Thông lên Đạo cảnh.
Khoảng cách giữa hai cảnh giới này không thể đong đếm được, vì thế giá trị của viên đan dược này cực kỳ quý.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lão tổ lấy phương thức này ở đâu ra thế ạ?”
Nguyệt Như Hoả: “Do Lục Thiên Thành - một kỳ tài luyện đan thời xưa nghĩ ra đấy, tiếc là vừa nghĩ ra xong thì đã biến mất, giờ chẳng biết đang ở đâu”.
Ngô Bình: “Theo đơn này thì Phá Cảnh Đan có thể tăng khả năng đột phá từ Thần Thông lên Đạo cảnh”.
Nguyệt Như Hoả gật đầu: “Đúng thế, nếu luyện chế thành công thì sẽ thay đổi lịch sự của giới tu hành”.