Đường Tử Di lau nước mắt hỏi: “Đông Hoàng, Ngô Bình không sao chứ?”
Đông Hoàng gật đầu như đang an ủi Đường Tử Di.
Lúc này Ngô Bình bỗng mở mắt ra, sau đó nôn ra một ngụm máu, còn có mùi máu tanh nồng.
Đường Tử Di vội đỡ lấy anh, tay chân không biết làm sao.
Ngô Bình nhắm mắt, không đáp lại lời gọi của Đường Tử Di. Thêm mấy phút nữa, anh lại nôn ra một ngụm máu, máu đặc sền sệt như thể không chỉ là máu mà còn có những mảnh mô nhỏ.
Cứ cách mấy phút anh lại nôn một lần, nôn mười mấy lần mới ngừng, sau đó anh lại hôn mê.
Viêm Dương đi vào nói: “Tư chất tự nhiên của thượng tiên hơn người, sắp đại thoái toàn diện rồi. Trận đại thoái bệnh này chỉ sợ sẽ kéo dài rất lâu”.
Đông Hoàng liếc nhìn Viêm Dương như rất khinh thường, nó nhổ ra một cái bình nhỏ màu trắng từ trong miệng.
Đường Tử Di cầm lấy cái bình, bên trong có thuốc màu đen, cũng không biết có tác dụng gì.
Đông Hoàng vẽ vào không trung mấy đường, cuối cùng chỉ vào miệng Ngô Bình.
Đường Tử Di: “Đông Hoàng, mày bảo tao cho Ngô Bình uống cái này à?”
Đông Hoàng gật đầu.
Đường Tử Di biết được một ít sự thần bí của Đông Hoàng, cô ấy gật đầu mở nắp bình ra, sau đó đổ thuốc vào trong miệng Ngô Bình.
Uống thuốc xong, Ngô Bình vẫn hôn mê nhưng vẻ đau đớn trên mặt đã giảm bớt.
Đường Tử Di ở bên giường cho đến khi trời tối.
Trời tối, Đường Tử Yên đến, chuyên ngành của cô bé là y học, nhìn thấy Ngô Bình như thế lập tức nói: “Chị, để em chăm sóc cho anh rể, chị đi nghỉ một lát đi”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Tử Yên, chị không yên tâm”.
Đường Tử Yên nói: “Chị, nghe em, chị phải nghỉ ngơi! Tắm rửa, ăn chút gì đó, sau đó ngủ một giấc đi, như thế mới có tinh thần tiếp tục chăm sóc anh rể”.
Viêm Dương cũng nói: “Cô cần được nghỉ ngơi”.
Đường Tử Yên nói: “Vậy được, chị ở phòng bên cạnh, có việc gì gọi chị ngay”.
Cả buổi tối Ngô Bình rất yên tĩnh, mãi đến sáng hôm sau, anh lại bắt đầu đại tiện ra máu và nôn. Vừa nghe tiếng động, Đường Tử Di chạy vào, cẩn thận lau dọn cho anh.
Đến buổi trưa, Ngô Bình mới yên ổn. Lúc này tình trạng của anh đã tốt hơn, có thể mở mắt, ý thức tỉnh táo.
“Tử Di, anh hôn mê bao lâu rồi?”, anh hỏi.
Đường Tử Di: “Gần một ngày một đêm rồi. Chồng ơi, bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Ngô Bình: “Hệ thống tiêu hóa đã ổn định, tiếp theo là hệ thống huyết quản, tình trạng có lẽ sẽ tệ hơn”.
Đường Tử Di: “Chồng phải cố lên”.
Đường Tử Yên bưng một bát canh vào nói: “Chị, uống chút canh đi, em thay chị một lát”.
Đường Tử Di không muốn ăn, Ngô Bình nói: “Nghe lời, em ăn chút gì đi”.
Lúc này Đường Tử Di mới bưng bát canh uống, hai chị em ngồi một bên.