Chưa đầy một giờ, anh đã luyện ra lò đầu tiên, đan thượng phẩm, được ba viên đan dược. Đan này tên là Liệt Thần Đan, là đan dược quý hiếm không thể mua được trên thị trường.
Ngô Bình lấy một viên đan dược ra rồi uống vào để cảm nhận hiệu quả. Một lát sau, anh bắt đầu luyện chế lò thứ hai, tiến thêm một bước hoàn thiện Liệt Thần Đan.
Tiếp đó, anh luyện lò Liệt Thần Đan thứ hai, quả nhiên chất lượng được nâng lên rõ rệt, đan cực phẩm, hơn nữa, mỗi lò được bốn viên.
Đan dược vừa được luyện thành thì đã có giọng nói từ bên ngoài truyền vào: “Xin hỏi đan sư Tử Đình có nhà không? Tôi là Trần Thánh Uy, đến xin được gặp”.
Thế là Liễu Tam Tương ra mở cửa, vừa mở cửa ra là ông ta liền lạnh lùng quan sát Trần Thánh Uy một lượt. Tên Trần Thánh Uy này là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, vậy mà vẫn thấy ớn lạnh khi bị ông ta nhìn. Anh ta liền chắp tay, hỏi: “Tiền bối, tôi là Trần Thánh Uy, đến đây để xin gặp đan sư Tử Đình, không biết đan sư có nhà không?”
Liễu Tam Tương lạnh lùng đáp: “Công tử nhà tôi là người mà ai cũng có thể gặp sao?”
Trần Thánh Uy vội nói: “Tiền bối, tôi thật lòng đến thăm hỏi, xin hãy cho tôi cơ hội”. Anh ta vừa nói vừa lấy ra một túi chứa đồ nhét vào tay của Liễu Tam Tương.
Trong túi có tới hai trăm vạn tiền tiên, không phải là con số nhỏ.
Liễu Tam Tương liếc nhìn túi tiền rồi bình thản nói: “Đợi đó, để tôi đi hỏi công tử nhà tôi”.
Vài phút sau, Liễu Tam Tương bước ra, nói: “Cậu đi theo tôi, những người khác ở bên ngoài chờ”.
Trần Thánh Uy vội đi theo Liễu Tam Tương đến sảnh lớn. Lúc này Ngô Bình đang ngồi ở đó, khắp nơi trong sảnh đều ngập mùi đan dược.
Liễu Tam Tương nói: “Công tử, có Trần Thánh Uy ở đây xin gặp”.
Ngô Bình ừ một tiếng rồi nói: “Tìm tôi có việc gì không?”
Trần Thánh Uy vội cung kính hành lễ: “Chào đan sư. Tôi đến có việc cần nhờ”.
“Muốn tôi giúp anh luyện đan sao? Xin lỗi, tôi bận lắm, không có thời gian”.
Trần Thánh Uy vội nói: “Đúng là tôi muốn mời đan sư. Nhưng tôi sẽ không để anh làm không công đâu, nếu luyện được loại đan này, tôi bằng lòng trả năm ngàn vạn tiền tiên, xem như tiền công”.
Ngô Bình vừa nghe, được đấy, tiền công thôi mà đã năm ngàn vạn, đúng là giàu có, xem ra tên Trần Thánh Uy này là người khá giả ở đây, giàu hơn nhiều so với Hải Tiên Tông lũng loạn con đường Cửu Dương đó.
Anh ừ một tiếng rồi nói: “Anh tên Trần Thánh Uy, thuộc tông môn nào?”
Trần Thánh Uy: “Bố tôi là trưởng lão của Thái Ất Môn của vũ trụ chính”.
Ngô Bình đã từng nghe nhắc đến Thái Ất Môn mấy lần khi còn ở Ngạo Thế Đan Tông, đấy là một thế lực còn mạnh hơn cả thế lực của Ngạo Thế Đan Tông. Không ngờ Trần Thánh Uy lại có chỗ dựa lớn đến thế.
Anh gật đầu: “Thì ra là công tử của trưởng lão Thái Ất Môn, vinh hạnh được gặp”.
Trần Thánh Uy: “Không dám, là tôi cảm thấy vinh hạnh mới đúng”.
Ngô Bình hỏi: “Anh muốn luyện đan dược gì? Có phương pháp không?”
Trần Thánh Uy: “Có, mời anh xem thử, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn dược liệu rồi”.