Đường sá rộng rãi, một hướng có bốn làn xe, bốn cỗ xe ngựa lớn có thể chạy song song, vậy nên những người cưỡi ngựa ngồi kiệu đều di chuyển cực kỳ nhanh.
Kiệu đi được một quãng thì phía trước bỗng dưng có con bò lao đến. Trên đầu những con bò đen này đều có một sừng, mắt màu vàng kim, bốn móng mọc lông trắng, thân mình phủ đầy vảy.
Những con bò này chiếm làn đường đối diện. Những người nhìn thấy chúng đều đồng loạt tránh đi. Nhưng phụ trách khiêng kiệu cho Ngô Bình là con rối, mà con rối thì nào hiểu được những chuyện này. Nhìn thấy thú hoang lao đến, con rối cho rằng đối phương đang tập kích mình.
Ngay lập tức, võ sĩ cử động. Hai võ sĩ rút đao giắt ở bên hông ra, lao thẳng về phía trước.
“Soạt!”
Ánh đao loé lên, đầu của hai con bò đen đã bị chém đứt, ngay cả người cưỡi chúng cũng bị võ sĩ đá bay. Hai kỵ sĩ nôn ra máu giữa không trung rồi ngã ầm xuống đất.
“To gan!”
Chiến binh trên bốn con bò đen còn lại đồng loạt quát to, chỉ trong chớp mắt đã bao vậy kiệu.
Nghe tiếng động, Ngô Bình bèn vén rèm ra hỏi: “Chuyện gì?”
“To gan lắm, dám đả thương người của chúng tôi. Có biết chúng tôi là ai không hả?”
Ngô Bình cười khẩy. Anh còn chẳng buồn để Thái tử vào mắt, đám người này là cái thá gì? Thế là anh hờ hững bảo: “Các người là ai, nói ra nghe thử xem nào”.
Một người đàn ông để râu trả lời: “Thanh Ngưu Cung, đã từng nghe đến chưa?”
Ngô Bình đáp: “Chưa từng nghe tên. Tránh ra, đừng chắn đường”.
Đối phương giận dữ nói: “Tự tìm đường chết…”, đoạn rút đao ra. Võ sĩ đột nhiên bay lên rồi dùng thần niệm cực mạnh của mình để khoá chặt người này lại.
Trán người này toát đầy mồ hôi lạnh, chầm chậm thả tay ra, căm phẫn nói: “Chờ đấy!”. Dứt lời, bọn họ bèn đỡ bạn dậy rồi cưỡi bò đen đi mất.
Kiệu tiếp tục tiến về phía trước. Mỹ Ngọc hỏi: “Anh Huyền Bình, liệu họ có đến gây sự với chúng ta nữa không?”
Ngô Bình nói: “Sợ gì chứ, ở đây không có ai đánh lại tôi cả”.
Chẳng bao lâu sau, kiệu đi đến một ngôi viện rất lớn. Kiệu vừa đến nơi đã có vài người hầu tiến lại gần.
Đám người Ngô Bình bước xuống kiệu, một người hầu liền tới hỏi: “Các vị đến tham dự yến tiệc của cậu Trang phải không ạ?”
Cậu Trang ấy chính là bạn học của Ngô Mi. Buổi tiệc do người này khởi xướng.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Người hầu cười đáp: “Mời các vị theo tôi”.
Đi theo người làm được một đoạn, trước mặt anh xuất hiện một đại sảnh. Có cả trăm thanh niên đang ở sảnh, vui vẻ nói cười. Vài người trong số đó được rất nhiều người vây quanh, như nhân vật chính được hâm mộ vậy.
Nhác thấy Ngô Mi và Mỹ Ngọc tiến vào, lập tức có hai người bước ra, một người là Đoá Lan, một người là Diệp Thanh Vũ. Diệp Thanh Vũ từng học ở học viện Võ Đạo cùng Ngô Bình, có quen biết anh.
“Thầy Ngô”, Diệp Thanh Vũ tươi cười chào anh.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô Diệp, lâu rồi không gặp”.
“Ồ, đây chẳng phải là Ngô Mi đó sao?”, một giọng nói đột nhiên vẳng đến.