Mã Chiếm Anh: “Nếu gặp phải quái vật yếu hoặc đông người thì cũng có thể đấu được với quái vật, nhưng khi quái vật quá mạnh, thì cảnh giới Tôi Thể chẳng đáng là gì. Đương nhiên, nếu như Tôi Thể tầng sáu thì sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Ngô Bình: “Tại sao không thể đột phá được tầng sáu?”
Mã Chiếm Anh: “Thế giới này rất ác cảm với người tu hành, luyện khí dễ bị chân khí hỗn loạn, Tôi Thể cũng vậy, dễ gặp phải rất nhiều vấn đề, chuyện này khiến Tôi Thể rất khó luyện đến cùng, có thể luyện đến Tôi Thể tầng sáu đã rất giỏi rồi”.
Ngô Bình: “Tôi Thể tầng chín mạnh cỡ nào?”
Mã Chiếm Anh bật cười: “Tôi đi từ nam ra bắc, từng đến một số thành phố lớn, thậm chí còn từng gặp cao nhân của những môn phái lớn, họ nói người mạnh nhất trong lịch sử cũng chỉ đến được Tôi Thể tầng tám, đến được tầng Tám thì đã có thể một chọi một, đánh chết quái vật cấp tám bên ngoài rồi. Nếu như là Tôi Thể tầng chín thì tôi nghĩ nhất định sẽ có thể giết chết quái vật cấp năm”.
Ngô Bình: “Trong số các quái vật, quái vật cấp mấy mạnh nhất?”
Mã Chiếm Anh: “Quái vật mạnh nhất tôi từng gặp trong đời là một con quái vật cấp sáu, lúc đó nếu không nhờ có một vị pháp sư ra mặt thì chúng tôi đều đã chết hết rồi. Dù là như vậy thì tôi vẫn bị thương nặng, suýt chút mất mạng”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì quái vật cấp sáu tương đương với cao thủ cấp Pháp Sư, thực lực rất đáng sợ rồi”.
Mã Chiếm Anh: “Đấy là loại quái vật mạnh nhất mà tôi từng gặp, thế giới rất rộng lớn, nghe nói còn có quái vật siêu cấp vượt cả cấp mười hai, loài người vốn không thể kháng cự nổi”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi vấn đề mà anh thắc mắc nhất: “Tại sao quái vật lại không vào trong trấn?”
Mã Chiếm Anh im lặng, một lát sau mới nói: “Vì trấn đã được cao thủ đánh dấu, quái vật bên ngoài không dám vào”.
Ngô Bình: “Cao thủ thế nào mà lại có sức uy hiếp đến thế?”
Mã Chiếm Anh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, những chuyện này không phải người như chúng ta có thể hiểu được, cũng không phải việc chúng ta có thể suy nghĩ”.
Sau đó anh hỏi: “Thần y Trương, năm xưa tôi bị thương, anh có thể giúp tôi điều trị không?”
Ngô Bình giúp anh ta kiểm tra sơ thì phát hiện thật ra vết thương trên người Mã Chiếm Anh vẫn luôn hiện hữu, chỉ là không bộc phát mà thôi. Cứ tiếp tục như thế này thì ông ta khó sống qua được năm năm.
Thế là anh bảo Hoàng Thù lấy cho anh một ít kim châm ngắn chừng hai tấc rồi bắt đầu trị liệu cho Mã Chiếm Anh. Vết thương của Mã Chiếm Anh nằm ở ngực, khiến kinh mạch của ông ta không thông.
Ngô Bình châm vài kim thì Mã Chiếm Anh liền đỡ hơn nhiều, khí tức được khơi thông, thần quang xuất hiện trong ánh mắt.
Ngô Bình lại lên một đơn thuốc, bảo Hoàng Thù cho người đi bốc thuốc.
Trong lúc rảnh rỗi sau khi trị liệu, Ngô Bình nhân cơ hội học hỏi thêm cách luyện khí từ Mã Chiếm Anh. Anh nghe ông ta nói xong thì mới biết cách luyện khí ở chỗ này không giống với kinh nghiệm luyện khí của mình mà có lộ trình cố định và cách tránh chân khí hỗn loạn. Sau khi nghe được những cách đó, Ngô Bình thu hoạch được rất nhiều, lập tức ghi nhớ thật kỹ.
Mã Chiếm Anh nói Luyện Khí có mười hai tầng, có điều năm xưa ông ta chỉ luyện đến tầng thứ sáu, nếu tiếp tục nữa thì sẽ vô cùng khó. Luyện Khí tầng bảy và tầng chín liên quan đến một nơi kỳ diệu hơn, tư chất của ông ta vẫn chưa đạt đến mức đó.
Theo cách nói của ông ta, phần lớn thiên tài trên thế giới này có thể đạt đến Luyện Khí tầng chín, thiên tài siêu cấp đạt đến được cấp mười có không quá mười người. Còn cấp mười một và cấp mười hai thì chỉ có những nhân vật giỏi nhất lịch sử mới có thể đạt đến, nhưng có vẻ người như vậy không hề tồn tại.