Ngày đầu tiên đi làm, Ngô Bình không muốn về quá sớm nên anh ở lại đến chiều muộn để biên soạn bài, vì công việc chính của Tổng thủ lĩnh chính là biên soạn tài liệu phù hợp.
Các tài liệu này gồm thuật luyện thể, cách hít thở, chiến thuật, chiến trận, pháp thuật tập thể… Có thể nói lực chiến đấu của một nhánh quân ra sao là phụ thuộc lớn vào Tổng thủ lĩnh.
Ngô Bình viết rất nhanh, loáng cái đã có mấy cuốn sách trên bàn. Nhưng anh phải đổi lại hết sách của Tổng thủ lĩnh cũ nên cũng khá mất thời gian.
Trời tối lúc nào không hay, trước mặt Ngô Bình đã có hơn trăm cuốn sách.
Đột nhiên trong doanh trại vang lên tiếng la hét, anh lập tức bỏ bút xuống rồi chạy ra ngoài bay lên cao.
Ngay sau đó, anh đã thấy các binh sĩ hò hét như đã phát điên.
“Doanh Tiếu!”
Ngô Bình phóng thần niệm ra để trấn áp mọi người, bọn họ lập tức im bặt.
Anh đi tới gần một binh sĩ rồi vỗ vào người tên đó, người này đã bình thường trở lại. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã lấy ra được một cái kim châm cứu ở sau gáy người này.
Nguỵ Nguyên cũng vội vã chạy đến rồi hỏi: “Tổng thủ lĩnh, có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình giơ kim châm cứu ra cho anh ta xem rồi nói: “Có người ra tay với các binh sĩ, làm cho họ phát điên”.
Nguỵ Nguyên biến sắc mặt nói: “Đúng là to gan, dám động đến binh lĩnh của Nguỵ Nguyên này”.
Nói rồi, ông ấy phóng thần niêm đi dò xét ở xung quanh.
Song, Nguỵ Nguyên chẳng phát hiện ra kẻ địch nào hết, ông ấy bừng lửa giận nhưng không biết phát tiết ra đâu nên ngửa cổ lên hét lớn.
Ngô Bình: “Đại tướng quân, ông đang nghi ngờ ai nhất?”
Nguỵ Nguyên thở dài: “Nhiều lắm, tôi không thể xác định cụ thể là người hay môn phái nào được”.
Ngô Bình: “Nếu hôm nay không có tôi ở đây thì Đại tướng quân có thể dẹp yên được chuyện này không?”
Nguỵ Nguyên lắc đầu: “Nếu là tôi thì chỉ còn cách giết người thôi, nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ thiệt hại rất nhiều huynh đệ”.
Ngô Bình: “Ừm, xem ra đối thủ muốn dùng cách này để hạ thấp nhuệ khí của binh sĩ, cấm quân là người của Hoàng đế, người này dám ra tay với họ chứng tỏ là người chống đối Hoàng đế”.
Nghe thấy thế, Nguỵ Nguyên nói: “Tổng thủ lĩnh nói vậy thì tôi có thể đoán là ai rồi”.
Ngô Bình: “Hả? Hạ Giới mà cũng có kẻ đối đầu với Hoàng đế ư?”
Nguỵ Nguyên: “Hiện giờ, khắp nước Long đều cần dùng tói binh lực, vì có tiên đình và Đại thiên tôn ủng hộ nên thế cục mới nhanh chóng bình ổn. Nhưng chúng ta cũng gặp phải vài thành phần khó chơi, vì dụ như nước Đại Tây mà mình đang phải dốc toàn lực ứng phó”.
“Nước Đại Tây nằm ở Tây Vực, dân số đông đúc, diện tích đất đai rộng lớn, tài nguyên dồi dào, ví dụ như tiên kim, thần thiết… Binh khí và con rối chiến tranh của nước này rất mạnh, con rối mà họ tạo ra thậm chí có thể đánh ngang cơ với thần tiên, vũ khí thì cũng phi phàm. Chúng ta đối đầu với họ nửa năm thôi mà đã tổn thất nặng nề rồi”.
“Thấy mãi không hạ được nước này, Hoàng đế bệ hạ cũng đang sốt sắng, người đã quyết định tháng sau sẽ đích thân chỉ huy quân đánh chiếm nơi đó. Nếu vậy thì cấm quân chúng ta sẽ phải đi theo để hộ giá, có lẽ vì đó nên nước này mới ra tay với binh sĩ của chúng ta”.