Vạn Tam Hổ ở nhà đối diện đang đầy nghi hoặc, mình chưa hạ lệnh, sao Vạn Báo lại đánh xe đi?
Quách Thương nhỏ giọng nói trong rạp cưới: “Thị trưởng, cậu Ngô này là người thế nào ạ?”
La Duy Khang không nhiều lời, chỉ đáp: “Một người rất giỏi!”
Quách Thương vẫn đang đắn đo thì nhóm Chương Cửu Hàn đã ngồi xuống bàn bên cạnh rồi bắt đầu trò chuyện. Họ là người trong giang hồ nên cũng toàn nói chuyện xoay quanh chủ đề ấy.
Một người nói: “Nghe đâu, cậu Ngô đã là đại tông sư rồi đấy”.
Người khác đáp: “Ừm, đại tông sư Ngô đúng thiên tài tu hành, tương lai kiểu gì cũng là Nhân Tiên”.
Quách Thương ngẩn ra, Nhân Tiên là gì?
Người đó nói tiếp: “Ngưỡng mộ thật! Thành Nhân Tiên rồi thì ít cũng phải sống được 300 tuổi nhỉ?”
Chương Cửu Hàn: “Thật ra đại tông sư không phải giỏi tu luyện đâu, mà là y thuật. Bố của Từ Bá Nhân, Triệu Trụ Quốc ở Thiên Kinh, con trai nhà họ Phương đều được cậu ấy chữa khỏi bệnh cho”.
Mọi người đều vô cùng thán phục, một người nói: “Người tài giỏi như đại tông sư, đến các nhân vật lớn ấy cũng phải lấy lòng ấy chứ”.
Nghe tới đây, Quách Thương cảm thấy tim mình đập thình thịch, cuối cùng ông ấy đã hiểu tại sao La Duy Khanh phải lấy lòng Ngô Bình rồi.
Ông ấy liếc nhìn La Duy Khang thì thấy đối phương mỉm cười chứ không nói gì.
Lúc này, Ngô Bình đã quay lại rồi ngồi đối diện với Quác Thương: “Cục trưởng Quách, nếu có người phạm tội, sẽ bị trừng trị đúng không?”
Ánh mắt Quách Thương nhìn Ngô Bình đã có vẻ nể sợ, ông ấy đứng lên rồi nói: “Cậu Ngô, bất kể là ai, nếu đã phạm tội thì đều phải bị trừng trị”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Ngũ Hổ của Vạn Thị ở trấn này đều làm rất nhiều chuyện xấu, tôi mong các công có thể điều tra họ để trừ hại cho dân”.
Quách Thương cũng đã nghe đến tên của Vạn Tam Hổ, nhưng vẫn không chút do dự nói: “Tôi sẽ cho người đi điều tra ngay”.
Dứt lời, ông ấy đi gọi điện thoại, sai người dốc toàn lực điều tra.
Không lâu sau, có ba chiếc xe sang đi đến, có hai cô gái rất xinh đẹp xuống xe, họ chính là hai ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay. Nhìn thấy họ, mọi người ở đầy đều ồ lên.
“Nhìn kìa! Lý Tịnh Đình và Trương Linh Nhuỵ đấy! Trời ơi! Sao họ lại đến đây?”, có mấy chàng trai trẻ tuổi nhìn cái là nhận ra ngay, sau đó hò reo.
Nhưng hai cô ca sĩ này không vui tẹo nào, để kịp đến đây mà họ phải lùi hết việc lại rồi chạy như bay đến, tổn hại không hề nhỏ. Đã thế, đây còn là một nơi hẻo lánh, đám cưới ở quê ư? Trời! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt chết mất,
Nhưng họ không dám thể hiện ra, bì đây là lệnh của ông chủ, họ phải nghe theo.
Hai cô gái quan sát để tìm chủ nhà.
Ngô Bình đi tới rồi chào hỏi: “Hai cô vất vả rồi, mời lên sân khấu, hát