Cô ấy nói tiếp: “Mỗi năm, mình sản xuất được 50 triệu tấn quặng bô xít, nếu có thể tinh luyện thành nhôm ô xít thì sản lượng một năm sẽ là khoảng 25 triệu tấn. Tính theo giá trị hiện tại thì cũng phải 60 tỷ đấy”.
Ngô Bình thấy phiền hà nên không muốn nhúng tay, nhưng Chu Thanh Nghiên lại có vẻ rất hào hứng, còn Wajih thật sự muốn phát triển ngành công nghiệp trong nước, vì thế anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi được rồi, chuyện này để bàn sau”.
Wajih vui mừng nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu. Cộng hoà Ghi-nê chúng tôi được coi là vùng đất giàu tài nguyên phong phú, ngoài quặng bô xít ra, vùng duyên hải của chúng tôi còn có dầu mỏ chờ khai thác. Trong đất liền thì có kim cương, vàng, quặng sắt. Nhưng nếu muốn khai thá chúng thì chúng tôi phải giàu mạnh lên trước đã”.
Ngô Bình biết tài nguyên của Ghi-nê hầu như đều bị các nước lớn thao túng hết rồi, Wajih cũng không thể làm gì được.
Chữa trị xong, Wajih cảm thấy đỡ hơn hôm qua rất nhiều, vì thế càng tin tưởng Ngô Bình hơn.
Ngô Bình bảo ông ta nghỉ ngơi, đồng thời kê một đơn thuốc rồi bảo Diệp Huyền gửi qua đường bưu điện tới.
Sau đó, anh tiếp tục truyền thụ trụ pháp cho nhóm vệ sĩ kia. Dù họ không thông minh lắm, học lại chậm, nhưng được cái rất khoẻ. Sau khi tập một ngày thì trông cũng ra dáng lắm rồi.
Tiếp theo, anh bắt đầu tăng thêm độ khó.
Thầy trò cùng tiến, trong lúc dạy cho họ, Ngô Bình cũng tự tiến bộ thêm. Anh là đại tong sư, Quyền Ý đại thành, nhưng chưa viên mãn.
Quá trình dạy học cũng giúp anh nghiền ngẫm và chỉnh đốn lại tư duy võ thuật của mình thành một thể.
Giữa chừng, phiên dịch Đường Kiến tới báo đoàn của sếp Hoa xin gặp Wajih, nhưng ông ta đã từ chối. Ngô Bình nghe xong cũng mặc kệ rồi tiếp tục dạy học.
Chu Thanh Nghiên cũng không nhàn rỗi, cô ấy đi thảo hợp đồng để ngày mai ký kết. Ngoài ra, cô ấy còn lên kế hoạch cho dự án nhôm ô xít. Vì muốn đầu tư quy mô lớn ở nước ngoài thì phải được trong nước cấp phép nên quá trình khá rườm rà.
Chiều đến, Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên quyết định đi dạo, họ dẫn theo một người dẫn đường. Phía thành Tây là bờ biển dài, có bãi cát vàng, hai người đi bộ trên cát.
Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đều đi chân trần, giẫm lên cát cảm thấy rất dễ chịu.
Khi chân chạm nước, Chu Thanh Nghiên ôm lấy Ngô Bình, trong lòng thấy rất an yên. Chẳng dễ gì mới có những giây phút thư giãn thế này nên cô ấy phải tận hưởng.
Lúc này, có ba người đàn ông Thổ Áo đi qua, họ nhìn thẳng vào Ngô Bình với sát ý không hề che đậy.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng rồi bảo Chu Thanh Nghiên đứng im, còn mình thì lao lên phía trước.
Ba người Thổ Áo ấy đều cao trên mét chín, cơ bắp cuồn cuộn với khí tức bức người. Anh nhìn thấy có một luồng khí tức lởn vợn trong người họ, trông thì giống chân khí, nhưng lại không phải.
“Mày mau quỳ xuống, tao sẽ cho mày được chết một cách dễ chịu”, người đàn ông đi giữa lạnh lùng nói bằng tiếng Anh.
Ngô Bình: “Bọn mày được người Thổ Áo kia sai đến đúng không? Tên đó ngu thật, một mình chịu thiệt chưa đủ còn kéo thêm bọn mày”.
Ba tên kia hừ lạnh một tiếng rồi lao tới. Trong ba người này thì có hai người dùng dao, một người dùng tay không.
Song, họ còn chưa kịp ra tay thì đã thấy mất thăng bằng rồi quỳ xuống.
Thần niệm của Ngô Bình đã rất mạnh, anh thi triển khối luỹ thuật rồi khống chế họ.