Ngô Bình đá tên nằm dưới đất một cái rồi nói: “Nhà các người vô pháp vô thiên, tuỳ tiện giết người cướp của. Bạn tôi là ông cụ Quý đã bị tên này giết hại, đã thế gã còn đòi cướp lò luyện đan mà tổ tiên nhà ông ấy để lại. Tôi đến hỏi xem nhà các ông dạy dỗ hạ nhân thế nào”.
Người đàn ông trung niên cau mày: “Nhà tôi làm gì không cần người khác dạy! Giết có mấy người thôi mà, gì mà làm quá lên thế!”
Ngô Bình: “Ý của ông là nhà ông quyền to thế mạnh nên muốn làm gì thì làm hả?”
Người đàn ông: “Thế giới này là vậy đó, nắm đấm quyết định mọi thứ”.
Ngô Bình: “Nếu ông đã nói vậy thì hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ!”
Người đàn ông sững sờ rồi bật cười nói: “Cậu định làm gì chúng tôi với chút tu vi ít ỏi ấy?”
Uỳnh!
Ngô Bình tung người lên cao rồi lấy một mặt gương ra. Chiếc gương này chính là pháp khí mà anh cướp được từ kẻ địch, người đó chưa kịp dùng thì đã bị anh giết.
Anh truyền pháp lực vào, chiếc gương lập tức chiếu sáng xuống người đàn ông. Ông ta không ngờ Ngô Bình lại có pháp khí nên không kịp né, đành dùng toàn lực để ngưng tụ thành một tấm lá chắn che trước người.
Gương chiếu sáng xuống tấm lá chắn rồi đập thủng nó, sau đó đánh trúng người đàn ông. Ông ta hét lên đau đớn rồi hoá đá rồi vỡ tan tành.
Đây là lần đầu Ngô Bình dùng chiếc gương này, anh cũng không ngờ nó có khả năng hoá đá kẻ thù.
“Cái gì?”, thấy người đàn ông đã bị giết, những người khác đều hốt hoảng rồi hô lên.
Ngô Bình chiếu gương khắp xung quanh, nó chiếu xuống ai là người đó hoá đá rồi vỡ tan.
Loáng cái, các cao thủ của nhà họ Diệp đã chết như ngả dạ, có người gầm lên: “Dừng tay!”
Mười phù quang bay từ xa tới, sau đó kết thành một đại trận trên không rồi nổ tung, hoá thành một tấm lưới lửa ụp xuống người Ngô Bình.
Người ra tay là cường giả ở tầng thứ 10 Bí cảnh, vừa tấn công đã tung sát chiêu.
Ngô Bình ngưng tụ chân phù xong thì cũng có thời gian vẽ bùa chú, vù thế đã tích được khá nhiều bùa. Anh vung tay lên, bảy lá bùa bay ra rồi bùng nổ trong không trung, sau đó hoá thành một tấm màn chắn.
Hai bên va chạm, một tiếng động lớn vang lên.
Một người đàn ông trung niên khác bay tới rồi nhìn Ngô Bình bằng đôi mắt đầy sát khí: “Súc sinh, ta phải giết ngươi!”
Ngô Bình cười lnahj: “Ông là gia chủ của nhà họ Diệp hả?”
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Ta là Diệp Thành Quân - gia chủ của nhà họ Diệp, ngươi chờ chết đi”.
Ông ta vung tay phải lên, năm phù quang bay ra rồi kết thành sát trận ở trên cao. Vô vàn sát quang xoay trong rồi hoá thành các quả cầu lửa tấn công Ngô Bình.
Uy lực của chúng rất mạnh, nó thể xuyên qua mái nhả và đốt chất đất đá, hơn nữa nếu ai chạm vào sẽ bị nổ tung ngay.
Ngô Bình lạnh lùng quan sát, xung quanh chợt có sương mù xuất hiện, sau đó anh đã biết mất.